Lửa lòng nam nữ

Chương 30 - Chương 28

/57


Edit: Thanh Hưng

Buổi trưa ở trong nhà Mễ Tiệp nghỉ trưa một lát, Quách Bách Vĩ vừa mơ mơ màng màng đã bị Mễ Tiệp đánh thức, gào khóc nói: “Mẹ nó, anh mới chợp mắt chưa đến mười phút đâu, để cho anh ngủ tiếp một lát.” Nói xong thân thể cũng mềm nhũn nằm xuống, bị Mễ Tiệp hung ác véo một cái liền giật mình tỉnh giấc, lắc đầu một cái, xoa xoa mắt, nhìn thấy Mễ Tiệp liền bỏ xuống thể diện cười hì hì nói: “Ơ, đây không phải là vợ anh sao, nhìn khuôn mặt bí xị này, chậc chậc, có thể so sánh với đường bờ biển của quốc gia rồi.”

Mễ Tiệp không nhịn được xì một tiếng bật cười, thuận tiện liếc anh một cái, nói: “Nhanh lên một chút, không phải nói sẽ làm lái xe cho em sao, em đã liên lạc với chủ nhiệm hoạt động tín dụng của ngân hàng, hẹn gặp mặt tại quán trà Việt Tú rồi, đi trễ là không được đâu.”

Quách Bách Vĩ lái xe đi tới đi lui nhìn xung quanh để tìm chỗ đậu xe, trong miệng lầu bầu: “Mẹ kiếp, toàn bộ mọi người đều đi tới đây uống trà hay sao? Xem chỗ để xe này, ngay cả trứng chim cũng không nhét vào lọt.”

Thật vất vả mới tìm được chỗ đậu xe, đầu Quách Bách Vĩ đã đầy mồ hôi, Mễ Tiệp lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho anh, nói: “Xem anh chảy hết mồ hôi rồi này.”

Quách Bách Vĩ cười xấu xa ghé vào bên tai Mễ Tiệp nói: “Cái này mà gọi là đổ mồ hôi ư, hiện tại anh đi đường đều nhẹ nhàng, xem ở trên giường anh ở bên trên dốc hết sức lực, buổi tối đổi cho em ở trên, anh cũng sung sướng.”

Mễ Tiệp đỏ mặt hung ác trợn mắt nhìn anh một cái, quay đầu bước đi, Quách Bách Vĩ chạy nhanh đuổi kịp, vẫn còn nói: “Được, ái chà, cùng lắm thì anh cũng rên rỉ cho em nghe vậy, em nghe xong bảo đảm còn mãnh liệt hơn anh.”

Mễ Tiệp dừng lại đá anh một cái, oán hận nói: “Có thể ngậm cái miệng chim của anh lại không!”

Quách Bách Vĩ vội vàng làm một động tác kéo lại trên môi, đổi lấy một cái xem thường của Mễ Tiệp.

Mới vừa vào đại sảnh của quán trà Việt Tú, đã nhìn thấy bên cửa sổ cổ kính có một người đàn ông đeo mắt kiếng mặc áo sơ mi trắng đang ngồi, Mễ Tiệp vừa nhìn thấy anh ta lập tức mỉm cười tiến lên bắt tay, cười nói: “Ơ, chủ nhiệm Mã, anh tới sớm vậy? Thật xin lỗi, trên đường kẹt xe, để anh chờ thật là ngượng ngùng.”

Chủ nhiệm Mã vừa bắt tay vừa nhìn về phía Quách Bách Vĩ sau lưng Mễ Tiệp, sau khi thấy rõ thì vui mừng đi tới bắt tay Quách Bách Vĩ, khiến cho Mễ Tiệp không hiểu ra sao, chỉ nghe chủ nhiệm Mã cười nói: “Ơ, anh Vĩ, sao lại là anh thế? Đã xuất viện rồi sao?”

Mễ Tiệp vừa nghe thấy anh ta gọi “anh Vĩ” thiếu chút nữa bật cười, liếc mắt thấy vẻ mặt Quách Bách Vĩ không kiên nhẫn nói: “Mẹ nó, chính thằng nhóc cậu là người hẹn gặp vợ ông đây? Làm hại ông đây không được ngủ trưa?”

Chủ nhiệm Mã kinh ngạc, nhìn Mễ Tiệp một chút, lại nhìn Quách Bách Vĩ một chút hỏi: “Anh Vĩ, anh thế nhưng không nghĩa khí rồi, kết hôn khi nào cũng không thông báo với anh em một tiếng, xem thường anh em à?”

Quách Bách Vĩ cười ha hả, vỗ bả vai chủ nhiệm Mã nói: “Nếu như ông đây kết hôn thằng nhóc cậu có thể thoát được sao, giới thiệu một chút, à, đây chính xác là chị dâu cậu, Mễ Tiệp, hôm nay cô ấy đúng là có chuyện phải nhờ chú em rồi.”

Chủ nhiệm Mã vội vàng lấy ra một hộp thuốc cho Quách Bách Vĩ hút, ngoài miệng nói: “Anh Vĩ, có chuyện gì thì anh gọi điện thoại không phải được rồi sao, nếu em biết là chị dâu tìm em bàn việc, thì em phải tự mình tới thăm mới phải, lại còn để cho anh và chị dâu từ xa đi đến, anh nói đây rốt cuộc là chuyện gì vậy.”

Quách Bách Vĩ nhả ra một ngụm khói, nói: “Người anh em, chỗ làm ăn của chị dâu cậu đấy, có chút khó khăn, hôm nay tìm đến cậu là thần tài, nên làm như thế nào thì làm như thế đó, haizz, các người nói chuyện đi, anh đi thanh toán rồi ra xe ngồi chờ.”

“Đừng mà, anh Vĩ.” Chủ nhiệm Mã vội vàng lôi kéo Quách Bách Vĩ đang ra vẻ phải đi nói: “Anh đây không phải là ngại chết anh em sao? Hôm nay em mời khách, ai nha, coi như là em biết được tin tức anh nằm viện muộn, chưa kịp đi thăm một chút, đi thôi.” Nói xong gọi nhân viên phục vụ đặt một gian phòng hạng sang, gọi trà và điểm tâm ngon nhất.

Nhìn chủ nhiệm Mã vội vội vàng vàng qua lại chào hỏi, Mễ Tiệp len lén chọc chọc Quách Bách Vĩ nói: “May mắn đã gọi anh đi cùng, nghe nói người này đặc biệt khó nói chuyện. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, để cho anh ta mời khách có được không? Làm không tốt sẽ không vay được tiền.”

Quách Bách Vĩ trừng mắt nói: “Cậu ta dám, để cậu ta mời khách là nể mặt cậu ta, hôm nay nếu không xử lý sự việc cho tốt, để cho anh hài lòng, xem anh trừng trị cậu ta như thế nào, anh muốn chơi đùa cậu ta là việc dễ như trở bàn tay.”

Mọi việc đương nhiên là tiến hành thuận lợi, sáng sớm ngày mai Mễ Tiệp có thể cầm chứng minh thư đi thế chấp cho ngân hàng rồi, ngồi ở trong xe Mễ Tiệp cười híp mắt nhìn Quách Bách Vĩ nói: “Ai nha, anh hùng của em ơi, em thật sự rất sùng bái anh đó.”

Quách Bách Vĩ ngẩng mặt lên lấy tay nâng cằm Mễ Tiệp trêu đùa nói: “Bây giờ đã biết sự lợi hại của anh chưa, sau này có còn dám cãi nhau với anh không?”

Mễ Tiệp cười thở dài, nói: “Không dám, không dám, cũng không dám nữa.”

Quách Bách Vĩ cười ha ha nói: “Như thế này mới phải, mau châm cho anh một điếu thuốc để nâng cao tinh thần đi.”

Mễ Tiệp nhíu mày, trừng mắt, “Nói anh béo anh còn tức giận? Còn muốn hút thuốc lá? Không muốn lăn lộn sao.”

“Ha ha, ha ha ha, không hút thì không hút.”

“Tại sao anh lại quen biết với chủ nhiệm Mã?”

“Em nói Mã Lượng? Thôi đi, bọn anh ở chung trong một đại viện, thằng nhóc kia từ nhỏ bị anh đánh không ít, nhìn một chút, cũng sắp ba mươi năm trôi qua rồi, vẫn còn vừa thấy anh đã nịnh hót, khi còn bé không ít lần anh đánh cậu ta đến nỗi tè ra quần.”

“Oa oh, thì ra từ nhỏ anh chính là một tên lưu manh, bảo sao nhìn anh lại lưu manh như vậy.”

“Nói anh lưu manh ngược lại khi còn bé bị cha anh mắng không ít, cả ngày đều nói tương lai của anh khẳng định vào trại tạm giam, anh thi đậu trường cảnh sát ông ấy còn không tin, cho đến khi chính ủy Lưu gọi điện thoại cho ông báo tin mừng ông ấy mới thở phào một hơi.”

“Cha anh làm gì?”

“Đương nhiên cũng là cảnh sát..., anh sinh ra trong gia đình cảnh sát, là con cháu




/57