Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 233 - Chương 233

/260


Editor: Linh Vũ

Chiếc Bentley màu bạc dừng trước một bệnh viện tư nhân xa hoa, Vận Nhi đã sớm quen thuộc với nơi này, lúc trước Âu Thừa Duẫn cứu được cô từ chỗ Mễ Na về, đã để cô ở đây hơn một tháng, bây giờ lại trở lại nơi này, trong lòng cô có chút sợ hãi.

Đứa bé kia, đã mất ở nơi này!

Duẫn, em không đi có được không... Vận Nhi sợ hãi lôi kéo áo của anh, không chỉ bởi vì trong lòng cố kỵ, mà cô thực sự rất sợ nơi này. Âu Thừa Duẫn ôm chặt cô trong lòng, dịu dàng an ủi: Đừng sợ, có anh ở đây rồi!

Vận Nhi không biết bao giờ thì Lôi Ân sẽ đến, anh ta bảo cô hãy chờ một ngày, nhưng đã một ngày trôi qua rồi, tại sao anh ta vẫn chưa xuất hiện. Lúc Vận Nhi bị Âu Thừa Duẫn đưa vào phòng khám, trong lòng hết sức tịch mịch.

Cho nên cô không nhìn ra, vị bác sĩ trước mặt căn bản không phải là bác sĩ của bệnh viện này...

Âu Thừa Duẫn đứng bên ngoài đợi hơn một tiếng vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì, rốt cuộc kìm nén không được, nóng lòng xông thẳng vào bên trong.

Shit! Ngay sau đó, Âu Thừa Duẫn cảm giác trong ngực mình đều là lửa giận đang dâng lên ngùn ngụt nhưng lại không có chỗ phát tiết.

Vận Nhi căn bản không có ở trong này, Âu Thừa Duẫn lập tức sai tất cả nhân viên bệnh viện kiểm tra từng lối ra, thì ra là bởi vì anh quá tin tưởng vào chính mình, cho nên không hề đề phòng, mà cũng không có ai có thể dẫn người đi ngay trước mắt anh, trừ phi là Vận Nhi cam tâm tình nguyện.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Âu Thừa Duẫn lại đau như bị dao cứa, Vận Nhi, chẳng lẽ cô thật sự không còn muốn ở bên cạnh anh nữa sao?

Điện hạ, camera theo dõi cửa bên bị phá hỏng, tất cả những hình ảnh ghi được từ một tiếng trước đều bị xóa sạch, chắc chắn những người này có chuẩn bị rồi mới đến! Tín nhận được tin thì lập tức phong tỏa mọi lối ra, nhưng vẫn chưa tìm ra được ai là người đưa Vận Nhi đi.

Trong lòng Âu Thừa Duẫn lần lượt loại trừ những người có khả năng đưa Vận Nhi đi. Chắc chắn không phải là Tô Thượng Đông, Phạm Tu Vũ cũng không có năng lực này, vậy chẳng lẽ là Thương Nhĩ Kỳ sao? Âu Thừa Duẫn phẫn nộ nắm chặt hai tay thành quả đấm: Tín, tiếp tục điều tra, nhất định phải tìm ra cô ấy trong thời gian ngắn nhất có thể!

Anh không cách nào chịu đựng nổi cảm giác không có cô bên cạnh, dù chỉ là một giây. Tại sao anh vì cô mà trả giá nhiều như vậy, cô vẫn không cảm giác được tâm ý của anh. Vận Nhi, rời đi rồi em sẽ hạnh phúc sao?

Lúc Vận Nhi tỉnh lại thì đã ở một nơi xa lạ, ngọn đèn thủy tinh tỏa ra ánh sáng lấp lánh như màu hổ phách của đôi mắt kia. Vận Nhi nghĩ đến ánh mắt kia, lập tức khiếp sợ ngồi bật dậy, vừa đúng lúc Lôi Ân xoay người lại, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên




/260