Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 237 - Chương 237

/260


Đến khi Vận Nhi có thể xuống giường đi lại đã là hơn mười ngày sau đó, cô vội vội vàng vàng muốn đi nhìn xem dáng vẻ con gái bảo bối như thế nào, nhưng bác sĩ nói đứa bé chưa đủ sức đề kháng để thích nghi với môi trường bên ngoài nên vẫn phải ở lại trong lồng kính thêm một tháng nữa, bây giờ cô chỉ có thể đứng nhìn đứa bé khẽ khàng cử động từ bên ngoài lớp kính trong suốt. Ngón tay Vận Nhi đặt lên cửa kính, không kìm được mà chảy nước mắt, dường như mỗi lần nhìn thấy đứa bé động đậy, cô vẫn còn cảm giác được nó đang khẽ cựa đạp ngay trong bụng mình.

Cái gọi là mẹ con liền tim có lẽ chính là như vậy!

Chị Nặc Nặc, có phải Niệm Niệm giống anh ấy hơn không? Vận Nhi nức nở hỏi Vu Nặc đang đứng ở sau lưng. Thật ra, nếu nhìn kĩ, ngoại trừ đôi mắt to giống hệt Vận Nhi thì những nét khác trên khuôn mặt Niệm Niệm đều rất giống Âu Thừa Duẫn, từ sống mũi cao xinh xắn đến cánh môi đẹp đẽ, còn có cả động tác nhíu mày nữa, không biết có phải là cô nhóc kia cảm thấy không thoải mái hay không, chỉ khẽ nhíu mày thôi cũng khiến Vận Nhi nghĩ đến người đàn ông mà cô vẫn luôn cố gắng chôn sâu dưới đáy lòng.

Cũng phải thôi, dù sao Niệm Niệm cũng là con gái của anh ta! Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Niệm Niệm, Vu Nặc đã nhìn ra điều này, cô bé có một người cha ưu tú như thế, vừa sinh ra đã có khuôn mặt khiến người ta yêu thích. di3n~đ4n`l3^quy'đ0n

Thật sự rất muốn ôm con bé! Ánh mắt Vận Nhi dịu dàng, bây giờ cô chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn vào, cô bé nhỏ đến mức Vận Nhi nhìn thấy cũng đau lòng, đều là do cô không tốt, khiến cho cục cưng cũng phải chịu khổ theo.

Đứa bé này phải chịu bao nhiêu khổ sở, trong lòng Vận Nhi rõ hơn bất kỳ ai khác, mà bây giờ cô cũng chỉ còn lại con gái bảo bối nữa mà thôi.

Hứa Minh Phong mua một căn biệt thự ở gần đó rồi đón Vận Nhi ra viện, muốn chờ đến khi Vận Nhi ở cữ xong thì sẽ đưa cả hai mẹ con cô về nước cùng, nhưng sức khỏe Vận Nhi hiện giờ không thích hợp để đi máy bay, Niệm Niệm cũng còn quá nhỏ, Vu Nặc lo lắng nên muốn ở lại với hai người họ.

Vận Nhi khuyên cô ấy hãy đi cùng với Hứa Minh Phong, anh hai lặn lội đường xa đến đây tìm cô ấy đã đủ để nói rõ tâm ý của anh ta, hai người họ yêu nhau như vậy, lại còn có Tâm Nhi, cô bé đã không có mẹ bên cạnh, bây giờ cha cũng đi mất, Vận Nhi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đáng thương của cô bé.

Làm mẹ rồi, Vận Nhi mới cảm giác được tình cảm vĩ đại của người mẹ, bây giờ cô đã có thể hiểu được tại sao Hướng Chỉ Lan biết rõ cô là mầm mống của những kẻ bẩn thỉu kia mà vẫn kiên trì sinh ra cô, bởi vì đứa bé là vô tội, ngay từ khi đứa bé thành hình ở trong bụng bạn thì nó đã là một sinh mệnh rồi.

Chị Nặc Nặc, chị về với anh hai đi, em bây giờ đã ổn rồi, Tâm Nhi lâu rồi chưa được gặp chị, chị mà còn không về thì con bé sẽ không nhận ra chị đâu! Vận Nhi ôm Niệm Niệm dỗ cho cô bé ngủ. Tối hôm nay, Vu Nặc và cô cùng chen chúc trên một cái giường, từ khi tới Provence, cô vẫn luôn được Vu Nặc chăm sóc cẩn thận, vừa giống như một người mẹ lại vừa giống như một người chị, Vận Nhi cũng biết giữa hai người không cần nhiều lời


/260