Ma Long

Chương 798: Thiên đạo phi nhân đạo

/801


Bên dưới là hơn sáu trăm Hồn Võ Vệ trong trạng thái hỗn loạn, giống ruồi bọ loạn xạ.

- Ha! Thì ra là trở lại nửa canh giờ phía trước! Mặc dù thần thông Thời Gian Chiến Ngoa nói khoác chút nhưng nhưng cũng rất thực dụng!

Phong Liệt thoải mái cười, dùng Thời Gian Chiến Ngoa đảo ngược nửa canh giờ hao phí một phần thần lực của hắn, tiêu hao này không nhỏ nhưng đáng giá.

Tiếp theo đương nhiên Phong Liệt không khách sáo, lập tức vung Huyền Thiên giết hướng Hồn Võ Vệ.

Lúc trước bởi vì hắn vội nhặt thần khí nên không thể không chậm tốc độ giết người, cuối cùng bị Kiếp phá rối. Hiện tại hắn đã biết tiền căn hậu quả, tự nhiên không phạm vào sai lầm tương tự.

- Phá diệt chi tuyệt thương!

- Phá diệt chi thiên thương!

- Phá diệt chi...

*Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!*

Phong Liệt giống như mãnh hổ ập vào bầy dê, từng thức phá diệt tuyệt kỷ đi qua, Huyền Thiên Thần Kiếm vung ra, phút chốc khiến Hồn Võ Vệ ngã thành từng mảng.

Chỉ mấy cái hô hấp, toàn bộ Hồn Võ Vệ đều chết sạch, chỉ đểl ại thần khí đầy đất, bị Phong Liệt nhanh tay cất vào túi trước khi Chiêm Thiên biết.

Lúc này lực bài xích mạnh mẽ vọt tới mang Phong Liệt đẩy khỏi thời không trường hà, trở lại quỹ đạo thời gian ban đầu.

Giữa hư không, không thấy Hồn Võ Vệ đâu chỉ mình Phong Liệt và Chiêm Thiên đón gió đứng.

Chiêm Thiên vẻ mặt kinh ngạc mờ mịt liếc xung quanh, khó hiểu nói:

- Ủa? Mấy tên nửa sống nửa chết này sao đột nhiên biến mất hết?

Phong Liệt mỉm cười, không đáp lại.

Phong Liệt âm thầm đưa tinh thần vào không gian giới chỉ, quả nhiên, gần ngàn thần khí ngoan ngoãn nằm bên trong, tỏa thần quang dụ hoặc.

Sau đó Phong Liệt cúi đầu nhìn chiến ngoa vàng trên trời mình, mắt lóe tia nóng cháy.

"Hắc hắc, thật là nghịch thiên bảo bối a!"

Đúng lúc này, phía xa bỗng vang tiếng ầm vật nặng đập vào đất, chấn mặt đất rung lắc.

Phong Liệt và Chiêm Thiên vội giương mắt nhìn, cùng biến sắc mặt.

Chỉ thấy trên quảng trường ngoài trời, nắp quan tài đá bị hất rơi xuống đất, một bàn tay vàng to cỡ phòng ốc đang vịn mép quan tài đá từ từ dùng sức.

- Nguy rồi! Hồn Võ Đại Đế sắp xuất thế! Chúng ta ...chúng ta...

Chiêm Thiên sợ muốn chết, bản năng lùi lại, nói không thành câu.

Phong Liệt nheo mắt, khẽ thở dài, nói:

- Đi thôi, đi gặp lão già đó đi!

- Cái...cái này...

Chiêm Thiên mặt xám xịt giống như chuột thấy mèo, trong ánh mắt tràn ngập vô tận sợ hãi cùng tuyệt vọng.

Chiêm Thiên hét lên:

- Phong Liệt! Chúng ta căn bản không có khả năng là đối thủ của hắn. Hắn là chân chính thần, thế gian tạo hóa chi thần! Chúng ta vẫn là nhanh chóng chạy trốn là hơn...!

Phong Liệt hừ lạnh, nói:

- Hừ! Căn nguyên giới chỉ to cỡ nhiêu đây, trốn đến đâu được?

Mắt Phong Liệt lóe tia độc ác, nhoáng người bay tới trước.

Phong Liệt dần tiến lên, uy nhiếp đến từ phía trước cũng ngày càng lớn mạnh.

Uy nhiếp này khiến Phong Liệt cảm giác như ở trong cuồng phóng sóng thần, tựa con thuyền trôi theo gió mưa.

Giờ phút này, trong lồng ngực Phong Liệt áp lực chưa từng có, gần như ngộp thở. Nếu không phải trong lòng có một tia võ giả bất bại chấp niệm, Phong Liệt cơ hồ muốn xoay người chạy vắt giò lên cổ, trốn được bao xa thì bao xa. Bạn đang xem tại


/801