Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 89 - Chương 89

/120


Như thế nào? Thiếp phải luyện như thế nào? Trên mặt hồ, Diệp Tuyết người nhẹ như yến, đi lại nhanh chóng, đến mũi hài cũng không bị dính nước. Nắm kiếm trong tay dùng sức vung lên về phía xa, mặt nước như bị tách ra thành hai nửa, hiện ra bùn đất ở đáy hồ.

Không tệ, rất tốt. Tích Phong chắp tay trong không trung, gật đầu tán dương một cái. Năng lực học tập của nữ nhân này, cường đại đến chính hắn cũng không tưởng tượng được, động tác kiếm pháp đơn giản, nàng hiểu ngay lập tức, vừa nhìn sẽ thuộc. Không biết khi tu hành tâm pháp, có thể học nhanh như vậy hay không: Tuyết Nhi, những thứ hôm nay ta dạy nàng đã nắm vững, kế tiếp chúng ta sẽ luyện tập tâm pháp.

Tâm pháp có ích lợi gì? So với việc luyện một số thứ trừu tượng gì đó, nàng tương đối thích những thứ giống như ngự phong, loại ngự kiếm này có vẻ thực tế hơn, trò này còn mới chơi rất vui lại còn kích thích!

Tích Phong nghe nàng hỏi như thế, biết nàng không thích học lắm, đã hiện ngay ra bản tính hồ ly, ở bên cạnh dụ dỗ nàng từng chút: Cái này có nhiều chỗ tốt hơn, tâm pháp càng cao, pháp lực của nàng lại càng cao, khả năng học tập lại càng nhanh. Nói thí dụ như, ta và nàng cùng ngự kiếm, nhưng là tại sao tốc độ của Bổn vương lại nhanh hơn nàng? Bởi vì tâm pháp của Bổn vương cao hơn nàng rất nhiều. Lại ví dụ như kiếm thuật, những chiêu thức nàng vừa luyện được cho dù tốt cũng chỉ là khoa chân múa tay, không có bao nhiêu lực sát thương, cũng là bởi vì tâm pháp của Tuyết nhi quá thấp.

Như vậy sao. . . . . . Đầu óc của Diệp Tuyết nhanh chóng tính toán. Nếu quả thật như lời hắn nói, học tâm pháp kia mới quan trọng nhất. Học ngự phong ngự kiếm, không phải là vì chạy trốn sao? Nếu như tốc độ chạy không bằng kẻ địch, trốn hay không trốn có gì khác nhau. Ngộ nhỡ một ngày thời cơ chín muồi, ông trời có mắt, để cho nàng có cơ hội rời đi, nàng cũng có thể dùng thời gian ngắn nhất biến mất trước mặt hắn: Được, thiếp muốn học, thiếp muốn học.

Ừ, tới đây, Bổn vương dạy nàng. Tích Phong nói xong, vung tay lên, trên mặt hồ trống trải bỗng nhiện xuất hiện hai đóa hoa sen trong suốt, đường kính chừng hai thước, đang nở rộ. Từ trên cao chậm rãi hạ xuống, chàng đang ngồi xếp bằng trên hoa sen, sau khi vận khí điều tức, đóa hoa sen trong suốt bỗng nhiên biến thành màu thất thải, phát sáng rạng rỡ.

Diệp Tuyết nhìn thấy vậy hai mắt lập tức sáng lên, thật thần kỳ, thật là xinh đẹp, có loại cảm giác như nhìn thấy Phật ngay tại đây. Đạp trên mặt nước đi tới đây, đứng trên đóa hoa sen trống không bên cạnh: Thiếp Phải làm sao? Chỉ cần ngồi lên là được à?

. . . . . . Dĩ nhiên không phải. Tích Phong không để ý đến nàng nói: Tập trung chân khí trong cơ thể lại nhau, sau đó dẫn dắt nó từ từ chạy dọc theo tay chân, dần dần biến thành toàn thân, tuần hoàn như thế là được, nàng có thể thử xem.

Được. Lòng bàn chân Diệp Tuyết khẽ chạm trên mặt nước, nhảy lên trên hoa sen, ngồi xếp bằng xuống, trong miệng lẩm nhẩm: Chân khí tụ vào một điểm, một chút. . . . . . Hoa sen dưới người nàng xuất hiện màu xanh lá cây nhàn nhạt, nhưng mà còn chưa ổn định, chỉ lóe lên hai cái rồi biến mất không thấy gì nữa.

Làm như vậy mấy lần, cũng không thành công.

Trên trán đã thoát ra một tầng mồ hôi mỏng, đã có khi luyện Tuyết Nhi muốn mở miệng mắng to, nhưng mà cũng bị nàng tìm ra một đống lý do để ép xuống. Con người có lúc, cũng phải tàn nhẫn đối với chính mình một chút.

Đừng nóng vội, mọi việc bắt đầu đều sẽ khó khăn, trước tiên để ta tìm cảm giác cho nàng. Tích Phong không nhìn nổi nàng ép buộc mình như thế, di chuyển hoa sen của hai người, chuyển thành đối diện nhau. Nâng tay của nàng lên, áp lòng bàn tay vào nhau.

Thứ tâm pháp này vốn không phải là tâm pháp tốt nhất để luyện, huống chi với tu vi mới hơn bốn trăm năm của nàng mà muốn nhận đạo hạnh gần bốn ngàn năm. Hiện tại tu luyện tâm pháp, thực chất là




/120