Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 98 - Chương 98

/120




Ở Yêu Ma Giới, có một chỗ như vậy sao, bách hoa sinh sôi, hoa khoe màu đua sắc, khắp nơi đều tràn đầy linh khí.

Đây chính là thiên hạ của Hoa tộc, cũng là một Tinh linh tộc duy nhất ở Yêu Ma Giới. Nơi này linh khí dồi dào, từng cọng cây ngọn cỏ đều có thể tu luyện, Yêu Ma Giới, có yêu, có ma, có tinh linh.

Tinh linh vương Nhược Thiên dưới gối chỉ có một nữ, tên gọi là Nhược Khê.

Lớn lên chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, tất cả Vương tộc cầu hôn người đếm không hết, nhưng Nhược Khê công chúa lại chặn tất cả người cầu hôn ở ngoài cửa.

Ngày này, Nhược Thiên lại gọi Nhược Khê tới thư phòng, sau đó chỉ vào một đống lớn bức họa trên bàn, tận tình khuyên nhủ nàng: Nữ nhi ngoan, con nhìn một chút đi, nơi này có thanh niên tài tuấn mộ danh của các đại vương tộc đến cầu hôn, con cũng đến tuổi nên lập gia đình rồi, mỗi ngày nhiều thiệp như vậy, đủ số trả lại, cha thật là không tiện ăn nói.

Quả nhiên là Tinh linh nhất tộc, trước đừng nói Nhược Khê công chúa xinh đẹp như hoa, ngay cả phụ thân của nàng Nhược Thiên xem ra cũng hết sức tuấn lãng.

Nhược Khê liếc mắt nhìn thiếp cầu kiến cao như núi nhỏ, nhàn nhạt mở to mắt: Phụ vương chưa nói với bọn họ, thân thể nữ nhi thể khó chịu, cự tuyệt gặp khách sao?

Lý do này, cũng đã dùng bao nhiêu lần, đừng nói người khác không tin, phụ vương cũng không biết nên nói gì nữa. Tinh linh nhất tộc chúng ta hoàn toàn dựa vào Đế Quân che chở mới có thể ở Yêu Ma Giới này có một nơi sống yên ổn, nhất định phải sống chung tốt với các Vương tộc khác, nhưng con vẫn trốn tránh không gặp như vậy, dần dà, sẽ làm bọn họ cảm thấy Tinh linh tộc chúng ta tâm cao khí ngạo, thật sự bất lợi cho việc chung sống hữu nghị với tất cả Vương tộc.

Đối với cái này, Tinh linh vương cũng không còn cách nào.

Phụ vương, trong lòng nữ nhi đã đã có đối tượng, trừ hắn ra, đời này ai cũng không lấy.

Nhược Khê, con một mực cũng không chịu nói, người kia trong lòng con rốt cuộc là ai, đây rốt cuộc là tại sao? Phụ vương sẽ không miễn cưỡng con, chỉ cần con nói ra, chỉ vì hạnh phúc của con, ta cũng sẽ tranh thủ cho con. Lần này Tinh linh vương tính toán hỏi cho mọi chuyện rõ ràng.

Nhược Khê lắc đầu một: Chỉ trách ta yêu người không nên yêu, hắn chỉ xem ta là muội muội, ta không muốn làm khó hắn.

Tinh linh vương nhíu chặt lông mày, đây rốt cuộc là ai, để cho nữ nhi của hắn khuynh tâm như vậy, vẫn còn một mực bảo vệ hắn ta, thế nào cũng không chịu nói ra chân tướng.

Nghĩ tới Nhược Khê vẫn an tĩnh khéo léo, không thích ra cửa, duy nhất mấy lần là theo hắn vào Đế đô triêu bái Đế Quân, chỉ là từ sau khi trở về, tính tình Nhược Khê thì trở nên, càng thêm trầm mặc an tĩnh không thích nói chuyện, từ từ thì trở thành bộ dáng bây giờ.

Tinh linh vương cố gắng suy nghĩ một chút, tất cả hay là bắt đầu từ Đế đô, chẳng lẽ, người trong lòng Nhược Khê, đang ở Đế đô.

Hắn bỗng dưng mở to hai mắt: Nhược Khê, con nói người kia, sẽ không phải là Đế Quân chứ? Đây vạn lần không được, Yêu Ma Giới đều biết Đế Quân đã có nữ nhân yêu sâu đậm, hơn nữa còn lập làm Đế hậu, chúng ta hiện nay cần được Đế Quân che chở, tại sao có thể nói lên loại yêu cầu vô lý này, nếu chọc giận Đế Quân, Tinh linh nhất tộc chúng ta còn thế nào sống yên ở Yêu Ma Giới?

Không phải. . . . . . Không phải Đế Quân. Nhược Khê vội vàng lắc đầu: Mặc dù chỉ có duyên gặp mặt Đế Quân mấy lần, nhưng hắn đối với ta rất tốt, ta đối với hắn chỉ có kính sợ tôn kính, không có cái khác.

Không phải Đế Quân, vậy còn có người nào? Phong thái Đế Quân tam giới đều biết chuyện, bất kỳ nữ nhân nào nhìn lên một, cũng không tránh được sẽ vùi sâu vào trong đó, nhưng nàng lại nói không là Đế Quân, vậy còn có thể có ai?

Hắn hết sức đi tìm tòi các loại người có thể nghĩ tới, lại duy nhất bỏ quên Lang Vương.

Bởi vì Thương Mặc Tuyết, mặc dù tác phong nhanh nhẹn, nhưng tính tình nóng nảy, tính tình cũng tương đối thẳng thắn, hắn thế nào cũng không thể tưởng tượng, nữ nhi luôn luôn nhát gan của mình, thế nhưng lại có suy nghĩ gì với Lang Vương, chỉ sợ thấy mặt nói cũng không dám nói ra.

Hắn lại hỏi mấy cái tên, Nhược Khê vẫn lắc đầu, khóe mắt rưng rưng: Phụ vương, ngài cũng không


/120