Ma Y Độc Phi

Chương 106 - Chương 106

/205


Bạch Vũ Mộng có chút bất đắc dĩ, sao đứa nhỏ này lại quật cường như vậy?

Đừng náo loạn, Nghiên Nhi, thật sự rất nguy hiểm, ngươi ngoan ngoãn ở đây chờ chúng ta trở về đi, nếu không chúng ta sẽ không cần ngươi nữa. Giọng Lam Hạo Thần đột nhiên trở nên nghiêm khắc.

Mắt Duẫn Tuyết Nghiên rưng rưng, đầy uất ức nhìn Lam Hạo Thần, lên án hắn không có tình người.

Lam Hạo Thần thở dài, xoay người xoa đầu Duẫn Tuyết Nghiên: Nghiên Nhi nghe lời được không, không phải chúng ta không muốn dẫn ngươi theo, mà là chuyến đi lần này lành ít dữ nhiều, ta không thể để cho ngươi mạo hiểm.

Thấy không thuyết phục được Lam Hạo Thần, mắt Duẫn Tuyết Nghiên đầy nước mắt, nhìn Bạch Vũ Mộng, Bạch Vũ Mộng kiên quyết lắc đầu, kiên trì có chung ý nghĩ với Lam Hạo Thần.

Hừ, các ngươi đều không thích ta, ngay cả nguyện vọng nho nhỏ này cũng không hoàn thành cho ta. Duẫn Tuyết Nghiên chu miệng, trừng mắt nhìn Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng.

Thu Hằng Duệ nhìn hai người lớn và một đứa trẻ đấu võ mồm, không nói gì bĩu môi: Nghiên Nhi, ngươi nghe lời ca ca tỷ tỷ đi, chờ chúng ta trở về sẽ dẫn ngươi đi ăn.

Ta không thèm, ta không phải là đứa bé, hơn nữa, trên biển ta hiểu biết nhiều hơn các ngươi, không đưa ta theo các ngươi sẽ hối hận.

Nghe vậy, tất cả mọi người có chút kinh ngạc nhìn Duẫn Tuyết Nghiên, sao nàng lại quen thuộc đường biển? Điều này không phải là...

Nghiên Nhi, nói cho tỷ tỷ biết, sao ngươi lại quen thuộc đường biển? Hạ Tử Lăng tươi cười, thân thiết hỏi.

Duẫn Tuyết Nghiên bĩu môi: Các ngươi cũng không biết, ta thường xuyên trốn nhà ra ngoài, nhiều lần đi trên biển, tất nhiên là hiểu rõ hơn các ngươi. Duẫn Tuyết Nghiên tùy tiện bịa lý do.

Phải không, vậy được rồi, vậy cho ngươi đi theo cùng nhưng là một khi có nguy hiểm, ngươi phải theo sát ta, không thể tự tiện làm bừa. Bạch Vũ Mộng nghiêm túc dặn dò.

Dạ dạ. Duẫn Tuyết Nghiên vội vàng gật đầu.

Ngươi, bảo vệ chủ nhân ngươi cho tốt! Bạch Vũ Mộng đột nhiên lại nói với không khí, Hoằng Nghị ẩn thân từ một nơi bí mật run rẩy, thiếu chút nữa đã rơi xuống.

Hắn còn tưởng rằng bọn họ không phát hiện ra mình, nhưng thì ra đã sớm phát hiện rồi, chỉ là không nói ra thôi.

Tỷ tỷ, ngươi phát hiện khi nào vậy? Duẫn Tuyết Nghiên có chút buồn bực nhìn Bạch Vũ Mộng, ngược lại trừng mắt nhìn Hoằng Nghị một, ẩn thân cũng không làm tốt.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta thấy hắn không có địch ý với người nên cũng không nói ra.

Duẫn Tuyết Nghiên ngửa mặt lên trời thở dài, Hoằng Nghị, sao ngươi lại vô dụng như vậy, ngày đầu tiên đã bị phát hiện rồi, sao trước kia ta không phát hiện ra ngươi vô dụng thế này chứ?

Oa, thì ra ngươi còn có hộ vệ, ừ, trách không được ngươi có thể lớn mật ra

/205