Mị cốt thiên thành

Chương 1: (Tiếp)

/134


Chương 1: (Tiếp)

Nàng ta là yêu, là yêu! Nàng ta mơ ước thân thể mình, mưu toan thay vào thân xác mình là yêu!

Tô Hồng Tụ chẳng hiểu tại sao, trong nháy mắt nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của hồ tiểu yêu.

Nàng ta là yêu?

Xinh đẹp tuyệt luân như vậy, mê hoặc lòng người như vậy, thì ra yêu lớn lên như vậy. Yêu này nói mình là hồ yêu? Chẳng lẽ chính là hồ ly tinh khuynh quốc khuynh thành trong truyền thuyết, đặc biệt mê hoặc nam nhân? Đây chẳng phải là...

Tô Hồng Tụ đột nhiên cúi đầu, lạnh lùng cười một tiếng: “Đổi một? Trừ để hắn chết, ta không có nguyện vọng nào khác. Ngươi đã không được, ta tự mình tới cũng vậy!”

“Không có ngươi, ta vẫn sẽ tìm hắn báo thù! Kể cả ta chết rồi, ta cũng sẽ báo thù! Một ngày nào đó, ta sẽ lột da hắn! Rút gân của hắn! Uống máu của hắn! Để cho hắn sống không bằng chết! Để cho hắn cũng biến thành như ta! Ha ha ha! Ha ha ha ha ha!”

Tô Hồng Tụ ngửa đầu cười to, không biết có phải chạm vào vết thương trên người không, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Hồ tiểu yêu cả kinh trong lòng, từ xưa tới nay điều kiện để hồ tộc nhập vào thân, trước khi lấy thân thể của người khác, người nọ phải còn sống.

Nếu không phương pháp nhập vào thân sẽ không có cách nào thực hiện.

Mắt hồ tiểu yêu thấy sắc mặt Tô Hồng Tụ trắng bệch, máu tươi trong miệng phun điên cuồng, chỉ sợ nàng ta vì vậy mà mất mạng, phương pháp đổi thân của nàng sẽ mất đi hiệu lực.

Hồ tiểu yêu không kịp ngẫm nghĩ nữa, vội vàng mở miệng an ủi liên tục: “Ngươi yên tâm! Thiện có thiện báo, ác có ác báo, vận trời xoay vần, đây là số đã định! Lâm Hạo Hiên đối với ngươi như vậy, hắn nhất định sẽ gặp phải báo ứng! Tương lai hắn nhất định sẽ thảm hơn ngươi gấp trăm ngàn lần!”

Không biết Tô Hồng Tụ có nghe được lời hồ tiểu yêu nói không, vẫn cười ha ha như cũ, không lâu lắm cười thảm nuốt xuống một hơi cuối cùng.

Hồ tiểu yêu đứng bên cạnh Tô Hồng Tụ, trơ mắt nhìn sắc mặt xinh đẹp của nữ tử càng lúc càng tái nhợt, mất dần huyết sắc, máu tươi trong cơ thể nàng ta chảy ra gần như đầy cả sảnh chính. Sát khí màu đen từ trong vết máu đỏ thẫm chậm rãi bay lên, dần ngưng tụ, hồ tiểu yêu biến sắc, lập tức làm phép thuật phá oán khí Tô Hồng Tụ sắp ngưng tụ thành hình.

Hồ tiểu yêu bồi hồi bên cạnh thi thể Tô Hồng Tụ vừa chết đi, lần đầu tiên nội tâm sinh ra do dự.

Rốt cuộc có muốn dùng thân thể này không?

Oán khí trên người Tô Hồng Tụ nặng như vậy, hồ tiểu yêu mới vừa tu luyện năm trăm năm, nguyên thần chưa ổn định, nếu thật sự nhập vào thân thể Tô Hồng Tụ, vô cùng có khả năng bị oán khí vô tận chưa tan trong cơ thể nàng ta xâm nhiễm.

Nhưng...

Thân thể của Tô Hồng Tụ và của nàng xứng đôi như thế, nếu nàng không cần thân thể của Tô Hồng Tụ, có thể phải đợi thêm một trăm năm, một ngàn năm cũng không tìm được thân thể xứng đôi như vậy.

Hồ tiểu yêu đưa ra bàn tay trắng nõn như tuyết, nhẹ nhàng lau thân thể Tô Hồng Tụ vừa mới chết di.

Oán khí tỏa ra, vẫn gào khóc thảm thiết bên tai hồ tiểu yêu, luẩn quẩn không đi.

Hồ tiểu yêu nín thở trầm ngâm, từ từ lấy nguyên linh của mình dung nhập vào thân thể lạnh lẽo tái nhợt của Tô Hồng Tụ.

Khoảnh khắc khi linh hồn và thể xác kết hợp, trí nhớ của Tô Hồng Tụ giống như thủy triều tràn vào trong nguyên linh của hồ tiểu yêu.

Năm Thiên Khải thứ hai, năm 374 lịch Đại Chu, Tô Hồng Tụ mới sinh, đại thiếu phu nhân Tô gia đầy mặt vui mừng kéo sinh mệnh mới yếu ớt vào trong ngực, lại nghe được tiếng hừ lạnh, phu quân của nàng


/134