Mị Sát

Chương 39 - Chương 20

/77


Sở Hành mặc quần áo màu sáng, chất vải cotton đơn giản thoải mái, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt San Hô, ngay khi anh lên tiếng thì những người ở bên trong yên tĩnh đến ngừng thở.

Trong nháy mắt A Lương giống như thấy được cứu tinh (người giúp đỡ), khóc lớn chạy tới, giơ cổ tay cho Sở Hành nhìn, rồi hét lên: Thiếu gia cứu mạng! Chị Anh Túc muốn giết em!

Đã lâu rồi Lộ Minh không nhìn thấy phụ nữ la lối om sòm, càng khó tin hơn khi A Lương mở to mắt nói ra những lời phóng đại như vậy, chỉ cảm thấy xấu hổ thay cho cô ta. Còn Anh Túc ở bên cạnh thì đuôi mắt chỉ nhíu nhẹ một cái, làm giống như sự việc đúng như lời tố cáo của A Lương, chỉ hừ một tiếng rồi ôm lấy hai cánh tay nhẹ nhàng dựa vào ghế sa lon, nghiêng mắt nhìn qua bên này một cái cũng keo kiệt.

Sở Hành liếc nhìn Anh Túc, vạt áo bị A Lương đung đưa không ngừng, lại liếc nhìn cổ tay của cô ta. A Lương thấy anhh không lên tiếng, vừa vội vừa gấp bổ sung: Hơn nữa tối ngày hôm qua có người còn nghe được trong phòng chị Anh Túc có tiếng động, cả buổi tối chị ấy đều ở cùng với người đàn ông khác. . . . . . Chính là âm thanh đó!

Vậy sao? Sở Hành nghe xong, sóng mắt cũng không động, chỉ nhàn nhạt hỏi: Người nào nghe thấy?

Anh hỏi rất tùy ý, A Lương lại rụt cổ lại theo bản năng. Cô đã đi theo bên cạnh Sở Hành cũng được một khoảng thời gian rồi, nhưng vẫn không hiểu rõ được tâm tư của anh. Anh hỏi như vậy, cô đành phải nhỏ giọng đáp: Là . . . . . Là A Trà ở căn phòng sát phòng chị Anh Túc nói cho em biết.

Chỉ một mình cô ta?

Vâng!

Sở Hành chỉ Ưmh một tiếng, lại hỏi: Chỉ nghe tiếng người thôi sao, có nhìn thấy người không?

. . . . . . Không có.

A Trà đó là ai?

A Lương nhỏ giọng nói: Hôm nay cô ấy được phái đi phố phía Đông rồi ạ.

Sở Hành chợt cười khe khẽ một tiếng. Anh vân vê chuỗi tràng hạt 108 viên trong tay, không nhanh không chậm mở miệng: Tối hôm qua Anh Túc bị phạt quỳ ở phòng tạm giam một đêm. A Trà đó nghe được tiếng người từ chỗ nào? Hay là cô ta bịa chuyện với cô?

Sở Hành nói xong câu đó, toàn bộ đều yên tĩnh, cũng nhìn sang A Lương. A Lương lập tức sững sờ nguyên tại chỗ, nghẹn ngào nói: Nhưng, nhưng A Trà, cô ấy. . . . . . Chuyện này là không thể nào! Anh Túc rõ ràng. . . . . .

Mới sáng sớm tinh mơ đã biến phòng làm việc của người khác thành như vậy, ầm ĩ như vậy thì còn ra thể thống gì nữa. Tôi thấy gần đây cô rỗi rãnh quá rồi đó. Sở Hành không để ý tới cô ta nữa, xoay người đi ra ngoài, lên tiếng dặn dò: Treo ngược A Trà đó lên đánh, đánh cho tới khi cô ta không dám bịa chuyện sinh sự mới thôi. Còn A Lương thì đến phòng tạm giam tự kiểm điểm một ngày, không được ăn cơm. Ngày mai thì đi theo Ly Chi đến Tây Nam một chuyến, Tam Giác Vàng rất thích hợp để rèn dũa người có tính khí ngang ngược thích gây rối này.

A Lương ngu người ngay tại chỗ, đã hoàn toàn không biết phải làm sao nữa rồi. Cô ta liên tục gọi ‘thiếu gia’, nhưng Sở Hành cũng không quay đầu lại. Sau một lúc lâu, Sở Hành hơi dừng bước, nghiêng đầu lại, nói: Mới vừa rồi cô nói Anh Túc làm cổ tay cô bị thương?

A Lương phục hồi lại tinh thần, vừa gật đầu thật mạnh, vừa nói: Mới vừa rồi chị Anh Túc suýt chút nữa đã giết chết em rồi!

Anh Túc vẫn là bộ dạng lạnh nhạt đó, đến quay đầu liếc nhìn một cái mà cô cũng lười. Sở Hành nhìn Anh Túc một cái, trầm giọng nói: Tới đây.

Gương mặt Anh Túc không chút thay đổi, sau một lúc lâu, mới từ từ đi tới.

Sở Hành nói: Đi với tôi đến thư phòng quỳ.

Khi trở lại nhà họ Sở, vào thư phòng, Anh Túc làm động tác quỳ xuống, đầu gối còn chưa chạm đất đã bị Sở Hành kéo cánh tay đứng lên: Làm gì?

Anh Túc hạ mí mắt, khô khan nhạt nhẽo nói: Không phải anh bắt em quỳ hay sao?

Giọng nói của cô hơi khàn khàn. Tối hôm qua Sở Hành khống chế đúng mực, không cho phép cô ngất đi, nên Anh Túc bất đắc dĩ kêu quá lâu, đến bây giờ giọng nói vẫn chưa trở lại bình thường. Sở Hành liếc nhìn cô, cười nói: Hôm nay bắt em quỳ em liền quỳ, ngày hôm qua bảo em tới đây sao lại không thấy em tới?

Anh Túc vẫn hạ mí mắt, dõng dạc nói: Em đương nhiên vẫn nghe anh. Nhưng tối ngày hôm qua anh có khách quý, em sợ em tới sẽ quấy rầy anh vui vẻ, như vậy sẽ không tốt lắm. Anh thấy có đúng không?

Sở Hành nhìn cô, từ từ cười ra một tiếng. Tiếp đó đưa tay nhấn chuông trên bàn sách, nói với quản gia: Làm món gì đó có thể làm thông cổ họng.

Anh Túc rũ tay đứng ở một bên, nhìn trần nhà nói: Hôm nay em không muốn uống canh lê.

Sở Hành liếc nhìn cô một cái, trêu chọc cô: Anh có nói là làm cho em sao?

Sắc mặt Anh Túc lạnh lẽo, lập tức quay đi. Lại bị Sở Hành kéo cổ tay lôi về, vừa dùng thân thể của mình đè cô lên bàn sách bên cạnh, vừa bổ sung với quản gia: Đừng dùng quả lê.

Anh Túc thử trở người một cái, nhưng vô dụng, đành buông tha, còn nói: Nhờ phúc của anh, mà em còn chưa kịp ăn sáng đấy.

Sở Hành buồn cười liếc nhìn cô một cái, lại nói với quản gia: Bưng thêm chút đồ ăn sáng nữa.

Bên kia đáp lại một tiếng. Sở Hành cắt đứt cuộc trò chuyện, thấy mặt Anh Túc vẫn lành lạnh, vẻ mặt rất khhoong kiên nhẫn, quét ngón tay qua chóp mũi của cô, cười trêu nói: Nói đùa một chút cũng không chịu nổi, vậy em chịu được cái gì?

Làm sao anh biết em không chịu nổi. Em thật sự vẫn chịu được. Anh Túc khẽ nhíu lông mày, lạnh lùng trả lời: Em chỉ làm bộ một chút, là do anh tưởng thật mà thôi. Anh mới đúng là không chịu nổi đấy.

Hôm nay cô chống đối khắp nới, rất khác thường. Nói xong giống như lại nghĩ tới cái gì, vậy mà khi chuẩn bị thốt lên lại nhịn được. Sở Hành từ từ đè ngã cô ở trên bàn, nhỏ giọng nói: Còn có gì muốn nói, dứt khoát nói ra đi. Hả?

Anh Túc cũng không khách khí, liền nói tiếp: Bình thường anh luôn là người ở trên cao, có ai không muốn sống chỉ trích khuyết điểm của anh chứ. Anh luôn không chịu nổi chuyện cười giỡn như vậy, chỉ là chính anh không cảm thấy mà thôi, người khác đã sớm oán thầm lâu rồi.

Nếu là người khác nói những lời này, thì giờ phút này đã sớm không còn ở trong thư phòng này nữa rồi. Anh Túc nói xong, bộ dạng của Sở Hành giống như lơ đễnh, chỉ cười một tiếng, rồi sau đó đè lưng cô thẳng 90 độ lên trên bàn sách, lấy tay vạch vạt áo của cô ra.

Vừa rồi ở trong văn phòng, nếu A Lương kéo xuống thêm một chút nữa, là có thể thấy trên ngực Anh Túc bị cắn từng mảng tím bầm thật lớn. Xuống thêm chút nữa, mãi cho đến bụng, đều có dấu vết hoặc bấm hoặc cắn sâu cạn khác nhau. Anh Túc bị nhìn ở những nơi đó, chỉ cảm thấy lúng túng, khó chịu cùng xấu hổ, đợi một lát, thấy Sở Hành vẫn không có ý định buông cô ra, rốt cuộc không nhịn được

/77