Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 117 - Ngoại Truyện 3: Chuyện Cũ Của Niệm Tâm

/118


– Con thiên tư thông minh, lại chăm chỉ hiếu học, những năm gần đây đã đem tuyệt học suốt đời của ta đều học hết…. con rời khỏi đây đi, từ nay về sau, đừng bao giờ trở về nữa, cũng đừng nhắc với bất kỳ ai về chuyện này.

Trong chỗ sâu ở rừng rậm, một ông lão áo xanh tóc trắng xoá đứng chắp tay, ánh mắt thâm thuý nhìn về phương xa. xuyên thấu qua lá cây, đàn cò trắng giương cánh bay cao, xẹt qua chân trời.

Phía sau ông đứng một nữ tử áo hồng, sau khi nghe lời hắn, liên tục lắc đầu, trên khuôn mặt phấn nộn, cũng nhiễm thêm vẻ hoảng loạn:

– Sư phụ, con không muốn đi….

Ông lão xoay người, vẻ mặt bình tĩnh nhìn nàng, chậm rãi nói:

– Không cần gọi ta sư phụ, mặc dù ta dạy con rất nhiều, nhưng cũng không có nửa điểm duyên phận thầy trò với con. Tương lai có một ngày, tự nhiên sẽ có người nguyện ý thu con làm đồ đệ, hắn, mới là sư phụ chân chính của con.

Nữ tử có chút mờ mịt nhìn hắn, hai hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lên.

– Niệm Tâm, ta chỉ có thể giúp con tới đây thôi. Nhân sinh của con, cũng không phải thuận buồm xuôi gió, quãng đường còn lại, nhất định phải dựa vào chính con đi. Phải nhớ kỹ cho dù có gặp khó khăn lớn hơn nữa, cũng đừng buông tha dễ dàng. Nhạc Châu thành cách nơi đây xa cả vạn lý, trên núi gần đó có một bụi cỏ thần tiên, nó có thể giúp con vượt qua thiên kiếp, tự giải quyết cho tốt đi.

Ông lão không hề nhìn nàng, theo giọng nói của hắn đi xa, người cũng dần dần biến mất ở tại chỗ sâu trong rừng rậm.

*****

Ngoài căn phòng lộ vẻ tĩnh mịch nặng nề, Dịch Vân Lạc vừa vào cửa, liền nhìn thấy Mộng Tịch dựa vào ghế nhắm mắt lại. Đi tới bên cạnh nàng, đáy mắt đều là yêu thương:

– Đang suy nghĩ cái gì?

Thấy hắn đã trở về, Mộng Tịch cười ngọt ngào, hướng về phía hắn giơ hai tay lên:

– Sư phụ, ôm, ta mệt mỏi.

Dịch Vân Lạc ôm ngang hông nàng, Mộng Tịch gối lên vai của hắn, giọng nói mang vẻ lười biếng:

– Sư phụ, ta mơ thấy cảnh tượng lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.

Lần đầu tiên? Dịch Vân Lạc suy nghĩ, ôm nàng đi vào phòng trong, đặt ở trên giường, sau đó cũng nằm bên cạnh nàng:

– Khi đó nàng chỉ là một đứa con nít, có thể nhớ cái gì chứ?

Mộng Tịch quen thuộc đắp chăn rồi chui vào trong ngực hắn:

– Không phải khi đó , con nói là năm trăm năm trước.

– Lâu như vậy nàng còn nhớ rõ?

– Hắc hắc – Mộng Tịch cười ngây ngốc, dùng sức cọ cọ trên người hắn, tìm một vị trí thoải mái dựa vào – Chỉ cần là chuyện có liên quan đến người, con đều nhớ!

– Thật sự? – Dịch Vân Lạc hôn trán của nàng một cái, có chút không tin hỏi. Dường như cũng là lúc, nên đem một số việc hỏi cho rõ ràng.

– Dạ! – Mộng Tịch gật đầu, thoải mái nhắm hai mắt lại hưởng thụ nụ hôn của hắn, tự nhiên liền rơi vào bẫy, từng chút nhớ lại chuyện năm đó:

– Ta nhớ khi đó…

****

(một)

Một ngày trời trong nắng ấm, một mình Niệm Tâm đi trên con đường mòn ngoài thành Nhạc Châu. Chỗ Sở kinh, khắp nơi đều tràn ngập hương thơm nhàn nhạt. Gió nhè nhẹ phất qua, hoa cỏ đều động đậy.

Tiên sinh nói nơi này có thần tiên cỏ có thể giúp nàng độ kiếp, thế nhưng nàng đi tới đi lui ở ngọn núi này chừng mười ngày, vẫn không thấy nửa điểm bóng dáng. Thiên kiếp sắp tới trước mắt, nếu như lại còn chưa tìm được, tuỳ thời đều có khả năng bị đánh về nguyên hình.

Đánh về nguyên hình, sau đó lại tu luyện, tiếp tục ngày qua ngày, năm qua năm cô độc sao?

Nàng không muốn.

Sau khi biến thành hình người lịch luyện hơn một trăm năm qua, nàng có bằng hữu, cũng đã hiểu rất nhiều chuyện. Nàng thích ở đây, thích cuộc sống bây giờ, cho dù không thành tiên, chỉ cần chịu qua được thiên lôi, ở lại chỗ này cũng là mong ước trong lòng của nàng.

Niệm Tâm chán nản ngồi xổm trên một vùng đất bằng trống trãi, bên hông có một quả ngọc bội màu xanh nước biển. Đó là sau khi nàng tu thành hình người được bằng hữu thứ nhất cho nàng, hắn nói lúc gặp được nguy hiểm có thể bảo vệ nàng. Ngón tay mảnh khảnh vô lực rũ xuống, hiện tại nàng muốn độ là thiên kiếp, là chín chín tám mươi mốt đạo thiên lôi, không có cỏ thần tiên, vật này thật sự dùng được sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng lên, ánh mặt trời chói chang làm nàng hoa cả mắt. Đột nhiên, trên vách đá xa xa có một vật gì đó loé sáng hấp dẫn sự chú ý của nàng

Đó là…

Cỏ thần tiên!

Cơ hồ vừa liếc mắt một cái liền nhận ra đoá hoa nhỏ trên bụi cây, Niệm Tâm hưng phấn lên.

Nàng tìm được! Nàng tìm được! Rốt cuộc nàng cũng tìm thấy cỏ thần tiên.

Tâm tình đang treo lơ lửng cũng đột nhiên bình tĩnh lại, dưới sự vui sướng thật lớn, Niệm Tâm cũng thư giản dần. Nhẹ nhàng nhảy, thả người bay về hướng vách núi đá kia.

Chỉ là còn chưa chờ nàng đến gần, trời mây thay đổi, trong lòng Niệm Tâm biết không ổn, nhanh chóng tăng tốc độ đưa tay ra lấy. Trong giây lát, một đạo tia chớp xẹt qua trên trời, ngay sau đó, liên tiếp bổ về một chỗ.

…. Mười, mười một, mười hai, mười ba…

…. Ba mươi lăm, ba mươi sáu, ba mươi bảy…

Toàn thân nàng co giật ngã vào trong vũng máu, lục phủ ngũ tạng như đảo lộn hết cả, trào ngược khiến nàng buồn nôn, cổ họng lại khô đắng không thể phát ra tiếng, nàng thống khổ cuộn người chịu từng đợt sét.

Nhìn bụi cỏ thần tiên nho nhỏ kia, ánh mắt của nàng bắt đầu mơ hồ. Rốt cuộc, cánh tay đưa về phía hướng kia nặng nề mà rũ xuống.

Đến cuối cùng, nàng cũng mất ý thức….

***

(hai)

Lúc Niệm Tâm tỉnh lại, trên người một chút khí lực cũng không có. Vô lực mở mí mắt lên, đập vào mắt là một mảnh trắng xoá. Nàng cho là mình đã chết, khoé miệng giơ lên một nụ cười cay đắng, nhẹ nhàng đứng lên.

Lần này không chỉ là bị đánh về nguyên hình, mà dường như, liền ngay cả ý thức cũng mơ hồ. Thế nhưng, sao lại có thể còn cảm nhận được đau đâu….

Cảnh vật trước mắt từng chút từng chút hiện lên rõ ràng, thân thể dựa vào cảm xúc ấm áp làm nàng dần dần giơ tay phải lên, bắt được miếng vải màu trắng kia.

Cầm trong lòng bàn tay rất mềm rất thoải mái, tựa hồ là quần áo của người. Cố gắng ngẩng đầu lên, hé ra gương mặt tuấn tú lại mang vẻ lành lạnh đập vào ánh mắt. Vẻ mặt của hắn bình thường, nhìn hấy nàng tỉnh lại cũng không kinh ngạc, chỉ là nhàn nhạt nhìn nàng. Đôi mắt đen kịt thâm thuý, một khắc vừa nhìn thấy kia, bên trong giống như hoá thành một vòng xoáy thật lớn, đem cả người nàng đều hút vào.

Sửng sốt trong chốc lát, Niệm Tâm cứ đối diện cùng hắn như vậy, một chút cũng không có dời tầm mắt. Thẳng đến nàng dần dần ý thức được..

Nàng, còn sống?

Nhẹ nhàng giật giật, đau đớn tận xương nhất thời truyền khắp toàn thân. Niệm Tâm đau đến nheo mắt lại, thân thể theo phản xạ cuộn mình lại, lại đem tới đau nhói càng kịch liệt hơn.

Người bên cạnh nhíu nhíu mày. Hắn chỉ là đi ngang qua mà thôi, lại không nghĩ rằng nhìn thấy có một nữ tử đang nằm trong vũng máu, toàn thân co quắp, hấp hối.

Không biết sao, nhìn thấy nàng thống khổ nhăn lại mi tâm ,đột nhiên hắn lại có xúc động muốn đi vuốt lên. Lấy ra đan dược luôn mang theo trong người cho nàng ăn vào, thấy nàng vẫn hôn mê bất tỉnh, đơn giản liền đem tất cả đều đút vào trong miệng của nàng.

Hắn là đệ tử của Thiên Thanh, đây là trước khi xuống núi lịch lãm sư phụ cho hắn để ngừa bất trắc. tổng cộng có năm viên, nghe nói dùng một viên liền có hiệu quả, nhưng hắn lại cho nàng ăn hết.

Ở dưới tác dụng của đan dược máu nàng dần dần ngừng lại, tim của hắn cũng thoáng bình tĩnh lại, biết nàng không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hắn vẫn không có rời đi, vẫn chờ nàng tỉnh lại.

Vừa thấy nàng đau khổ thở nhẹ, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, trên mặt của hắn cũng bị lây mấy phần lo âu. Nhìn quanh bốn phía một chút, lập tức bế nàng lên, cẩn thận tránh được những vết thương đáng sợ trên người nàng.

– Đây là đang ở đâu? Ta còn chưa chết sao… là huynh đã cứu ta? – Cảm giác được hơi thở của hắn cách nàng rất gần, giọng nói Niệm Tâm suy yếu lại mang theo vẻ an tâm không hiểu được.

– Huynh là ai ? Tại sao lại muốn cứu ta? – Giọng nói cố chịu đựng đau xót vẫn mang theo vài phần mềm nhẹ cùng ngọt ngào, nhìn “ ân nhân cứu mạng” trước mắt, Niệm Tâm liếm liếm môi dưới khô khốc. – Tại sao huynh không nói chuyện? Chẵng lẽ huynh… Không nói chuyện được?

Dịch Vân Lạc không dấu vết rút quần áo của mình lại, ngay lúc nàng thất vọng rũ mắt xuống, hắn nhanh chóng đi tới một con sông nhỏ trước phòng lấy một ít nước trong, dùng lá sen gói kỹ, sau đó trở về phòng.

Niệm Tâm có chút ngây ngốc đón lấy lá sen trong tay hắn, đầu ngón tay xẹt qua tay hắn, tâm trạng bỗng ngiên căng thẳng. Cảm giác được tim mình đột nhiên đập không ngừng, Niệm Tâm cúi đầu nhẹ nói một tiếng:

– Cám ơn.

Hắn lại đi, nhưng Niệm Tâm biết hắn sẽ còn trở lại.

Quả nhiên, chỉ chưa tới một canh giờ. Lần này hắn mang về rất nhiều đồ, có để ăn, có để dùng, còn có thật nhiều vải trắng cùng thuốc mỡ.

Đem vải trắng cùng thuốc mỡ này để ở đầu giường, đồng thời lại cẩn thận chuẩn bị cho nàng một bô y phục sạch sẽ, Dịch Vân Lạc không nói lời nào đi ra ngoài.

Không chuyển mắt nhìn hắn khép cửa lại rời đi, khoé miệng Niệm Tâm bỗng nhiên nhiên nở một nụ cười mỉm.

Dưới sự dốc lòng chăm sóc của hắn, vết thương của Niệm Tâm khôi phục rất nhanh. Mặc dù gương mặt hắn luôn lạnh lùng, không nói một câu, nhưng Niệm Tâm cảm giác được, hắn là thật lòng đối xử tốt với nàng.

Có lẽ, thật sự là hắn không nói được đi. Vậy hắn, có phải cũng không nghe được nàng đang nói cái gì hay không? Thế nhưng hình như hắn rất lợi hại, cho dù chính mình không nói gì cả, hắn cũng có thể biết mình đang suy nghĩ cái gì. Giống như bây giờ nàng chỉ là liếm liếm môi, hắn liền lập tức rót chén nước cho nàng.

Cầm cái chén không trong tay không ngừng xoay xoay, Niệm Tâm nháy mắt cười ngọt ngào nói với hắn:

– Ít nhiều cũng nhờ huynh giúp đỡ mấy ngày nay, thương thế của ta cũng đã không đáng lo ngại lắm! Huynh xem huynh xem, ta khôi phục rất tốt, ta nghĩ rất nhanh ta có thể xuống giường đi lại. À… Rốt cuộc có thể ta hít thở không khí mới mẻ, mỗi ngày nằm ở trong phòng buồn muốn chết, ta đều sắp chán chết rồi…

Thấy hắn chỉ là đứng bên giường lẳng lặng nhìn nàng, Niệm Tâm cũng không thấy ngại. Mấy ngày nay nàng đã quen với việc nói chuyện một mình, thường xuyên sẽ nói đến mình cũng cảm thấy xấu hổ không thôi, sau đó ngây ngốc cười cười, yên tĩnh được một hồi, lại nghĩ tới điều gì, sẽ tiếp tục nói. Mà lúc mỗi lần nàng líu ríu nói không ngừng, Dịch Vân Lạc cũng luôn luôn bên cạnh nàng.

Mặc dù hắn không nghe được, nhưng Niệm Tâm tin, hắn nhất định sẽ hiểu rõ nàng đang nói cái gì. Bởi vì có một lần, nàng nhìn thấy hắn cười.

Nụ cười kia cũng giống như ánh sáng trong nháy mắt liền tắt ngay cả hắn cũng không phát hiện được, nhưng nàng lại có thể nhìn thấy rõ ràng, sau đó khắc thật sâu trong đáy lòng nàng.

Một khắc kia, Niệm Tâm biết, mình đã thích hắn.

Lại qua mấy ngày, vết thương của Niệm Tâm cũng đã sắp lành hết. Cùng hắn ăn cơm với nhau được, sau đó tranh nhau cướp chén đem rửa sạch. Ngồi ở bên cạnh giếng rửa cái chén trong tay, nhưng tầm mắt của Niệm Tâm vẫn dừng lại trên người nam tử áo trắng ở phía xa xa kia.

Hắn đang đưa lưng về phía nàng đứng ở bên bờ sông nhỏ, nhìn bầu trời phương xa không biết suy nghĩ cái gì. Tính ra bọn họ ở cùng với nhau cũng được mười một ngày, nhưng đây là lần đầu tiên nàng to gan quan sát hắn. Lúc trước bị thương nằm trên giường, mỗi khi nhìn hắn, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, nàng cũng sẽ cảm thấy giống như có lửa đốt trên mặt.

Nhưng lần này không giống với, mặc dù chỉ thấy được bóng lưng của hắn, nhưng trong lòng của nàng cũng đã thoả mãn vô cùng.

Lén lút làm một cái pháp thuật rửa sạch chén đũa trong tay. Niệm Tâm lau khô rãnh tay liền chạy đến bên cạnh hắn.

Thấy nàng sôi nổi chạy về phía mình, Dịch Vân Lạc hơi nhíu mày. Vết thương của nàng vừa khoẻ, thân thể cũng mới tốt một chút, Sao lại cứ không an phận như vậy đâu? Vừa định bảo nàng về phòng nghỉ ngơi, liền nhìn thấy nàng ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh mình, giơ tay nhỏ bé nhẹ chọc cỏ nhỏ bên cạnh.

Dường như cảm giác được hắn đang nhìn chính mình, Niệm Tâm đột nhiên ngẩng đầu, giơ lên một khuôn mặt tươi cười thật to đối với hắn.

Nụ cười xinh đẹp như ánh mặt trời kia cứ như vậy không chút che giấu nào bày ra trước mặt mình, đột nhiên Dịch Vân Lạc cảm giác được có chút choáng váng, vội vàng quay đầu đi, nhưng bên tai bất tri bất giác lại đỏ lên.

Niệm Tâm một bên chọc cỏ nhỏ, một bên lại bắt đầu một mình nói chuyện.

– Uy, huynh có muốn nói chuyện hay không, ta rất lợi hại, nói không chừng có thể chữa trị giúp huynh khoẻ lên nga! Lén nói cho huynh biết, thật ra , ta không phải là người đâu… Ta ấy, sắp thành tiên rồi đó…

– Ha ha, lừa gạt huynh đó! Đừng nói huynh không tin, thật ra ta cũng không tin… mà, ta còn không biết huynh tên là gì đâu! Chờ huynh có thể nói chuyện được, huynh nhất định phải nói cho ta biết huynh tên gì nha!

– Nếu không ta trước gọi huynh là Bạch Y ca ca! Huynh nhìn quần áo của huynh trắng như thế, thật xinh đẹp giống như đoá mây trên trời, lúc trước ta ở một mình, thích nhất chính là nhìn đoá mây trắng ngẩn người đâu…

– Ta đếm ngược mười lần, nếu huynh không phản đối, đó chính là đồng ý đấy! Mười… chín… tám, bảy, sáu… năm bốn ba hai một! Huynh không có phản đối! Vậy sau này ta gọi huynh là Bạch Y ca ca nga!

– Bạch Y ca ca, huynh cười có được hay không vậy, không cần luôn lạnh lùng thôi… Ta luôn muốn, nếu như huynh cười rộ lên, có thể đẹp như thần tiên trên trời hay không đâu? A không, nhất định còn đẹp hơn so với mấy thần tiên kia!

Nói xong, mí mắt Niệm Tâm bắt đầu đảo quanh. Bất tri bất giác, nàng chậm rãi hướng về một chỗ nào đó ngã xuống, dần dần, nàng rất an tâm dựa vào người nào đó ngủ.

***

(ba)

Ngoài phòng, mua rơi tí ta túi tách dưới đất, giống như tâm tình của Niệm Tâm bây giờ, mây đen rậm rạp.

Nhìn đầy bàn thức ăn, Niệm Tâm một điểm thèm ăn cũng không có.

Chỗ ngồi bên cạnh, một túi đồ đang lẳng lặng nằm, cùng với một thanh trường kiếm, dải tua màu trắng nằm tại góc bàn, giống như thác nước đổ.

Nàng biết được, thanh kiếm này là của Bạch Y ca ca. Mấy ngày nay nàng thường xuyên thấy hắn luyện kiếm trong sân, lúc đầu chỉ là một canh giờ, sau đó dần dần càng ngày càng nhiều, thậm chí hôm qua tới hơn nữa đêm, vẫn còn nghe thấy tiếng kiếm phong lả tả.

Tay nắm chiếc đũa có chút run run, Niệm Tâm mím chặt môi lại, không ngừng đâm chọc mấy hạt cơm, ngay cả người bên cạnh đã ngừng động tác trên tay cũng không có phát hiện.

Hắn muốn đi sao? Mặc dù nàng sớm biết sẽ có một ngày như thế, thế nhưng vì sao lại nhanh như vậy? Vì sao hắn vẫn không nói cho nàng biết đâu?

Dịch Vân Lạc nhìn thấu tâm tư của nàng, nhưng hắn không đi cũng không được. Hắn vốn xuống núi lịch lãm chỉ có ba tháng, hiện tại bởi vì cứu nàng, đã ở đây hơn nửa tháng, thương thế của nàng tốt rất nhanh, điểm ấy ngoài dự liệu của hắn. Thấy nàng hôm qua đã có thể vui vẻ chạy nhảy, vậy hắn cũng nên rời đi.

Huống chi, ánh mắt của nàng nhìn hắn hôm qua, làm trong lòng hắn có chút bất an. Mặc dù hắn không rõ đây là cái gì, nhưng hắn có thể tin tưởng, đó là không nên có, ít nhất không nên xuất hiện trong mắt nàng lúc nhìn hắn.

Trực giác nói cho hắn biết, hắn không thể ở lại. Vì thế cho dù nàng sẽ tức giận, sẽ trách hắn, hắn cũng nhất định phải đi, lập tức đi ngay.

Nghĩ tới đây, Dịch Vân Lạc buông chén đũa xuống, cầm lấy bao quần áo cùng trường kiếm liền đi ra cửa, không có lại liếc nhìn nàng một cái. Nhưng vừa đi tới cửa, hắn vẫn là không nhịn được dừng bước, vừa mới muốn mở miệng, giọng nói của nàng lại cướp trước một bước.

– Huynh thật muốn đi sao? Sau khi làm cho ta thích huynh, nhẫn tâm bỏ ta đi một mình? – Giọng nói Niệm Tâm nhàn nhạt, không có chút cảm xúc nào, thậm chí lúc đang nói chuyện, ngay cả đầu cũng không nâng lên.

Đây là người nàng yêu đầu tiên từ khi ra đời tới nay, nhưng hắn, ngay cả một câu cũng không nói liền phải rời khỏi nàng.

Lời nói của nàng làm cho tâm trạng Dịch Vân Lạc căng thẳng, muốn bước ra ngoài, nhưng hai chân lại trong nháy mắt không thể động đậy.

Nàng nói…. thích hắn…

Niệm Tâm chậm rãi đứng lên, đi tới bên cạnh hắn:

– Sao lại không đi? ta thích huynh rất kỳ quái đúng không? Thế nhưng… ta cũng không có cách nào …

Niệm Tâm to gan đưa tay ra ôm lấy cánh tay hắn, cảm giác được ngón tay vừa chạm đến, tay Dịch Vân Lạc liền cứng ngắc, nàng lại sợ đến rụt trở về:

– Bạch Y ca ca, ta… vết thương của ta lại bắt đầu đau đớn, giống như còn bị nhiễm trùng đâu, vừa đau lại vừa ngứa, trong lòng cũng rất buồn a… Huynh, huynh không đi có được không? Lại ở bên cạnh ta mấy ngày có được không?

Dịch Vân Lạc nhắm hai mắt lại, biết nàng đang lừa gạt hắn, nhưng vừa thấy ánh mắt uỷ khuất của nàng, tim hắn liền mềm nhũn. Tựa hồ có gì đó đang nảy mầm trong lòng, hắn không biết nên làm như thế nào, vì thế chỉ có thể lựa chọn trầm mặt.

Đợi nửa ngày vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì, Niệm Tâm tự giễu cười cười, sau khi nàng thẳng thắng thành khẩn tâm ý của mình, hắn thậm chí ngay cả nhìn cũng không muốn lại liếc nhìn nàng một cái sao?

– Huynh đi đi…. – Niệm Tâm chậm rãi lui về phía sau, thẳng đến thân thể chạm vào góc bàn, ngay cả đau cũng không cảm giác được. Đứng thẳng, một dòng máu tươi từ khoé miệng chậm rãi chãy xuống rơi vào trên vạt áo trước ngực, trong nháy mắt hoá thành một đoá hoa sen nở rộ.

Rốt cuộc lúc thân thể nàng không kiên trì nổi, lung lay đổ về phía sau, đột nhiên có đôi tay ôm lấy nàng từ phía sau, làm cho nàng ngã xuống trong ngực mình.

Dịch Vân Lạc lo lắng nhìn nàng, mới vừa rồi còn rất tốt, sao thoáng cái lại biến thành như vậy….

May là hắn không yên lòng, may là hắn không có đi, may là hắn quay đầu lại, nếu không….

Tay Dịch Vân Lạc vừa mới cầm lấy tay nàng, Niệm Tâm liền dùng lực bỏ tay hắn ra. Nàng không muốn cho hắn biết, thương thế của nàng thật ra căn bản là chưa có tốt, mấy ngày nay đều là nàng cố giả vờ, bởi vì nàng không hi vọng để cho hắn nhìn thấy bộ dạng sinh bệnh của nàng. Vì thế những vết thương này, cũng không phải lành lại, mà là nàng dùng pháp thuật làm tan. Nhưng cũng chỉ có tự mình nàng biết, tiêu hao càng nhiều pháp lực, vết thương của nàng càng lâu hết.

Nàng không phải gạt hắn, nàng là thật chưa có tốt.

Thấy Dịch Vân Lạc cúi đầu chăm chú nhìn nàng, đôi mày cau lại, rốt cuộc nước mắt cũng không thể khắc chế được nữa theo khoé mắt chảy xuống. Niệm Tâm một phen đẩy hắn ra, lăn vòng trên mặt đất.

– Huynh đi , huynh đi đi! Huynh đã đồng ý chờ vết thương của ta tốt rồi mới đi! Huynh nói không giữ lời! Ta không bao giờ muốn gặp huynh nữa! Còn cứu ta làm gì, huynh để ta chết luôn đi!

Niệm Tâm giống như phát điên hướng về phía hắn hô to, nước mắt cuồn trào mãnh liệt chảy xuống như vỡ đê. Hắn muốn đi thì đi, còn để ý đến nàng làm gì? Nàng không muốn thấy hắn nữa! Không bao giờ muốn nữa!

Thấy nàng giống như con mèo nhỏ bị thương cuộn mình lại, thân thể run run không ngừng, giọng nói nức nở lúc lớn lúc nhỏ bay vào trong tai hắn, trong lòng Dịch Vân Lạc đột nhiên đau như bị dao cứa.

Giờ phút này rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ, so với cái ánh mắt làm hắn đỏ mặt kia, hắn càng không muốn nhìn thấy nàng khóc, không muốn nhìn thấy nàng khổ sở, không muốn nàng giận hắn…

Sau một khắc, vươn tay ôm nàng vào trong ngực, chịu nàng đánh, chịu nàng đấm, chịu nàng đẩy, hắn đều ôm nàng chặt chẽ không buông ra.

Hắn muốn an ủi nàng, thế nhưng hắn không biết nên mở miệng như thế nào. Nàng vẫn cho là hắn không nói được, thế nhưng hắn nói được. Hắn vốn là không quá thích nói chuyện, hơn nữa chuyện lần đó biết ca ca muốn bái sư mà nhờ hắn đến chỗ sư phụ nói tốt, nhưng cuối cùng sư phụ lại thu hắn làm đồ đệ, hắn càng ít nói hơn. Thông thường chỉ có khi sư phụ nói chuyện với hắn, hắn mới có thể trả lời, nhiều khi cũng chỉ gật đầu mà thôi. Hơn nữa tại năm năm trước khi hắn hạ sơn đa số thời gian đều là bế quan một mình, đối với ngôn ngữ, hắn thật sự không am hiểu.

Cảm giác được người trong lòng yên ổn lại, Dịch Vân Lạc mới thoáng kéo ra khoảng cách với nàng, nhìn đôi mắt khóc hồng cùng gương mặt giàn giụa nước mắt, hắn lại từ từ tới gần nàng, sau đó thật ấm áp hạ xuống trên trán, trên mắt, trên gương mặt, cuối cùng, ôn nhu hôn lên đôi môi xinh xắn của nàng….

……

Ban đêm, trong phòng im ắng.

Niệm Tâm ôm Dịch Vân Lạc không chịu buông tay, Dịch Vân Lạc không còn cách nào, liền chỉ có thể nằm trên giường cùng nàng.

Mấy ngày nay tới giờ vẫn luôn là như vậy, nàng ngủ ở trong phòng, mà hắn thì ở trên ghế ngoài nghỉ ngơi. Nhưng đêm nay, dưởng như Niệm Tâm càng muốn nằm trong lòng hắn, xem hắn như đệm dựa.

Dịch Vân Lạc nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, động tác mềm nhẹ đến ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, khoé miệng lại mang theo một tia vòng cung

***

(bốn)

Cho tới bây giờ Niệm Tâm cũng chưa từng hỏi qua chuyện của Dịch Vân Lạc, cũng không có đem chuyện mình không phải người phàm nói cho hắn biết, mấy trăm năm tu luyện trước kia nàng cũng bỏ mặc. Hiện tại nàng chỉ nghĩ vô cùng đơn giản chính là ở lại bên cạnh người trong lòng, cho dù không thành tiên cũng không sao cả.

Nàng cho rằng như vậy là cả đời, thế nhưng nàng sai rồi. Giống như cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe Dịch Vân Lạc nói chuyện qua, hắn không nói lời nào, cũng không có nghĩa là hắn không biết nói.

Trong lúc nàng đang ngủ mơ màng đột nhiên cảm nhận được ma khí mà tỉnh dậy, nàng nhìn thấy Dịch Vân Lạc đang cùng một người áo đen sóng vai đứng ở trong sân, cái loại cảm giác kềm chế mãnh liệt, chính là toả ra từ trên người áo đen.

Sợ hãi Dịch Vân Lạc sẽ có nguy hiểm gì, Niệm Tâm lén lút đi tới bên cửa sổ, nín thở chú ý bọn họ. Một lúc lâu, lúc nghe đến một giọng nói, móng tay của nàng không tự chủ được đâm vào bệ cửa sổ.

Là nàng nghe lầm sao? Hắn … có thể nói?

Niệm Tâm từ trên tường trượt xuống ngồi dưới đất, ôm đầu co rút bên góc, cả đầu chôn thật sâu vào trong đầu gối.

Lúc Dịch Vân Lạc đẩy cửa ra, nhìn thấy chính là bức tình cảnh như vậy. Nhìn thấy cửa sổ mở phân nữa, tâm trạng hắn căng thẳng, bỗng nhiên như biết được cái gì, Tim đau như bị hung hăng nhéo. Đi tới bên cạnh muốn ôm nàng, nhưng cánh tay lại thuỷ chung vẫn dừng ở không trung.

Niệm Tâm ngẩng đầu, nước mắt như dây chuyền hại châu bị đứt:

– Thì ra huynh vẫn luôn có thể nói… vì sao, tại sao muốn gạt ta…

Dịch Vân Lạc nhìn nàng thật lâu mới chậm rãi mở miệng:

– Xin lỗi… – Giọng nói của hắn rất êm tai, giống như gió xuân phất qua, nhẹ nhàng thoải mái lại sạch sẽ.

Hắn không có ý muốn gạt nàng, cho tới bây giờ cũng không có. Hắn vẫn muốn tìm một cơ hội nói cho nàng biết, chỉ là còn chưa biết nên mở miệng như thế nào.

Niệm Tâm lắc lắc đầu, nàng không cần lời xin lỗi. Khoé miệng giơ lên một nụ cười khổ, ánh mắt Niệm Tâm nhìn hắn trở nên thâm thuý khác thường:

– Ta cứ nghĩ lúc trước ta là một mình, sau này cũng sẽ một mình… Nhưng huynh xuất hiện, làm cho ta cảm giác được trên đời này còn có người sẽ thật tình với ta… Thế nhưng, vì sao huynh cho ta hi vọng, lại nhẫn tâm muốn cướp nó đi?

– Niệm Tâm… – Dịch Vân Lạc giơ tay muốn kéo nàng, lại bị nàng hung hăng đẩy ra. Hắn không phải cố ý, hắn thật sự không phải cố ý.

– Huynh muốn đi đúng không? Được, ta thành toàn cho huynh. Huynh đi! Ta không muốn nhìn thấy huynh. Đời này kiếp này không bao giờ muốn gặp đến huynh nữa! – Niệm Tâm xoay người sang chỗ khác, dưới sự kích động lại làm vết thương trên người nàng đau lần nữa. Nàng chống tay xuống sàn, thở phì phò từng ngụm từng ngụm.

Dịch Vân Lạc thấy thế yêu thương không ngừng, đi lên phía trước ôm lấy nàng từ đằng sau, cúi đầu nói bên tai nàng:

– Ta không đi…

– Huynh buông ta ra! – Niệm Tâm giãy giụa, nhưng lại bị hắn ôm gắt gao, tránh thế nào cũng không thoát – Huynh không đi, được, vậy ta đi!

– Ta không buông, cũng sẽ không cho nàng đi. – Dịch Vân Lạc quật cường mà bá đạo nói, hắn ôm nàng gắt gao, giống như muốn đem nàng dung nhập vào trong thân thể mình!

***

(Năm)

Đêm im ắng.

Dịch Vân Lạc ngồi bên dòng suối nhỏ trước viện, Niệm Tâm lại thoải mái gối đầu lên chân hắn, nằm ngửa nhìn bầu trời đêm xinh đẹp.

– Dịch Vân Lạc…. Vân Lạc… nguyên lai tên của huynh dễ nghe như vậy, thế nhưng ta thích gọi huynh là Bạch Y ca ca, sau này ta vẫn gọi huynh là Bạch Y ca ca đi! – Niệm Tâm đếm một viên lại một viên sao, khoé miệng lộ vẻ độ cung cong cong.

Dịch Vân Lạc vẻ mặt sủng nịnh nhìn nàng, lòng bàn tay mang theo kén vuốt ve tay nàng:

– Tốt.

– Bạch Y ca ca, chỗ nào ta cũng không đi, chúng ta liền ở tại chỗ này được không? Vĩnh viễn ở tại chỗ này, chỉ có hai người chúng ta, không bao giờ tách ra nữa…

– ….Tốt – Giờ phút này, hắn chỉ muốn ở cùng một chỗ với nàng.

– Vậy là huynh đã đồng ý nha, không có sự cho phép của ta, không cho huynh đi nữa! – Niệm Tâm rất vui vẻ, mặc dù hắn vẫn không quá thích nói chuyện, nhưng từ sau sự kiện kia, hắn luôn luôn sẽ trả lời nàng, cho dù nhiều khi, chỉ nói có mấy chữ.

– Huynh nói, chờ sau khi chúng ta già rồi, huynh còn có thể giống như bây giờ, mỗi đêm đều ôm ta, ngồi ở chỗ này ngắm sao không?

Niệm Tâm giơ mí mắt lên nhìn hắn, lại phát hiện hắn đang nhìn mình không chuyển mắt, tim Niệm Tâm đột nhiên đập nhanh, vội vã ngồi dậy, đưa lưng về phía hắn sờ mặt mình:

– Huynh… Huynh làm gì nhìn ta như vậy, ta… Trên mặt ta bị dơ sao?

Dịch Vân Lạc đem nàng kéo đến trước người, nhẹ giọng nói ở bên tai nàng:

– Nàng thật xinh đẹp.

Niệm Tâm nghe xong mỉm cười tựa vào ngực hắn, mím chặt môi, thân thể nhẹ nhàng run động. Dịch Vân Lạc kỳ quái đem nàng quay lại, liền thấy được hốc mắt nàng đỏ hồng.

– Làm sao vậy.

Niệm Tâm lắc lắc đầu, sau đó đưa tay ra ôm lấy hắn:

– Ta thật vui vẻ. Bạch Y ca ca, huynh biết không? Huynh là người đẹp nhất ta từng thấy qua, so với tất cả mọi người bên ngoài đều hơn gấp trăm gấp ngàn lần, ta đang suy nghĩ a, chờ sau này khi huynh biến thành lão gia gia tóc trắng xoá, cũng nhất định là đẹp mắt nhất.

Dịch Vân Lạc cười khẽ:

– Nàng hi vọng ta già như thế sao?

– Không đúng không đúng , ta chỉ là hi vọng, chờ lúc huynh già, vẫn còn ở bên cạnh ta. – Thừa dịp hắn không chú ý, Niệm Tâm len lén hôn lên gương mặt hắn một cái.

Dịch Vân Lạc lẳng lặng nhìn nàng thật sâu, sau đó nhẹ giọng nói:

– Chúng ta thành thân đi.

– A? Thành thân? – Niệm Tâm có chút ngoài ý muốn.

– Ừm, thành thân. – Dịch Vân Lạc hôn lên trán nàng một cái. Trước đây không cảm thấy, cho là mình không muốn vô cầu, nhưng từ sau khi nàng xuất hiện, hắn mới biết được hắn thật sự muốn là cái gì.

Tu tiên, Thiên Thanh, thậm chí dây dưa cùng Ứng Bá Thiên, đều không quan trọng. Chỉ cần có nàng, hắn có thể buông tất cả, hắn chỉ cần nàng.

– Muốn ta đồng ý với huynh cũng được , bất quá huynh phải đồng ý một điều kiện của ta! Sau này, mặc kệ bất cứ lúc nào, huynh cũng chỉ có thể cười với một mình ta. Bởi vì ta hi vọng nụ cười của huynh, chỉ thuộc về ta.

– Tốt.

*****

– Vậy vì sao nàng còn muốn đi? – Nhắc tới cái này, trong lòng Dịch Vân Lạc thuỷ chung không thoải mái. Nàng khôi phục ký ức đã nhiều năm như vậy, hắn một mực chờ nàng nói cho hắn biết, nhưng nàng lại không nhắc đến một chữ.

Thấy giọng điệu của hắn chìm xuống, Mộng Tịch cắn môi:

– Sư phụ, ta không phải cố ý…

– Ta biết. – Nhưng hắn muốn biết nguyên nhân.

Mộng Tịch từ trên giường ngồi dậy, cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng nói:

– Là… là sư phụ người…

– …..?

– Ngay đêm trước chúng ta muốn thành thân, lúc người đi xuống núi mua thêm đồ, hắn tới tìm con….

Trong lòng Dịch Vân Lạc căng thẳng, nhíu nhíu mày:

– Hắn nói cái gì?

– Hắn nói…

**

– Cô nương, Vân Lạc đã giúp cô vượt qua thiên kiếp, vậy cô nên sớm một chút đi chỗ cô nên đi, đợi sau khi Vân Lạc đắc đạo thành tiên, nếu như các người còn muốn ở cùng nhau, ta cũng sẽ không phản đối, thế nhưng bây giờ thì không được.

– Lão gia gia, vì sao ông nói, là hắn giúp con vượt qua thiên kiếp?

– Bởi vì hắn cũng giống như cô, không phải người phàm.

– …

– Hắn là thần, là chiến thần chuyển thế. Hắn có trách nhiệm của hắn, có lục giới hắn cần bảo vệ. Hắn nhất định phải thành tiên, bằng không, lục giới đều loạn, đến lúc đó long trời lở đất, tai hoạ nổi lên bốn phía, sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than.

/118