Mỹ Nhân Hề Phế Khí Vương Phi

Chương 32: Đi qua mộng

/50


Hoa Tưởng Dung cùng Công Tôn Trường Khanh có những kí ức này, nàng căn bản không hề biết chuyện xưa, cứ một mực trong mộng nàng ta mà quanh quẩn.

Trước mắt lại hiện lên hình ảnh Hoa Tưởng Dung đứng trong nội viện nơi hoa đào từng cánh nhẹ nhàng phiêu lãng, đẩy nhẹ bàn tay của nam tử áo trắng ra, nàng không thể thấy rõ mặt nam tử nọ, nhưng dựa theo cám giác mà đoan chắc rằng tâm của hắn giờ phút này kéo dài ra với bi thương.

Trước mắt mình là một cành mơ, Hoa Tưởng Dung giơ tay lên, nhẫn tâm bẻ gẫy…

Rắc!

Phảng phất từ đâu truyền đến thanh âm tan nát cõi lòng của chính mình, làm rung động Hoa Tưởng Dung đang trong giấc ngủ, khiến nàng đột nhiên giật mình, xoay người ngồi dậy, tức thì kinh ngạc phát hiện mình không biết là đang ở nơi đâu.

“Tỉnh rồi?” Một thanh âm lạnh như băng mang theo vài phần trào phúng vọng đến bên tai nàng.

Giọng nói kia… ?

Hoa Tưởng Dung đột nhiên sửng sốt, quay đầu lại, nhìn về phía không gian bên trái mình, người đó trong tay cầm một một chén trà nghi ngút bốc hơi, hai mắt sắc bén lại bao hàm nụ cười quỷ dị nhìn lên.

Tiêu Việt Hàn.

“Ngươi… ?” Hoa Tưởng Dung thoáng thấy hắn, kẻ tốt bụng vài ngày nay cầm tù nàng trong khuê phòng liền trong lòng không hẹn mà truyền đến một cơn tức : “Ngươi cuối cùng chịu đến gặp ta?”

Tiêu Việt Hàn từ chối cho ý kiến, để chén trà trong tay xuống, cầm quyển thư binh bên cạnh lên, cũng không để ý tới nàng, chăm chú đọc.

Hoa Tưởng Dung vốn muốn tiếp tục hỏi, nhưng là đột nhiên phát hiện bên cạnh hắn xuất hiện cái bàn tạo hình hết sức kì lạ, lại chợt nhận thấy dưới thân mình chính là một lớp nệm rất dày êm mượt, kì lạ là trên người vẫn một thân áo ngủ đã mặc trước khi nhắm mắt nhưng là ở trong phòng của nàng, bốn phía có hơi hơi lay động, như thể đang ở cách mặt đất một khoảng không.

Vừa nãy ở trong mộng câu chuyện kia khiến nàng thực rất đau lòng, giờ phút này đã dần phai mất cảm giác, Hoa Tưởng Dung bình phục một chút tâm tình, quay đầu hỏi: “Đây là đâu?”

Tiêu Việt Hàn không nói, tiếp tục xem sách, ra vẻ nàng không tồn tại nơi mắt hắn.

Hoa Tưởng Dung cắn răng, vẻ đại tiểu thư lâu nay giả vờ duy trì giờ bỗng phần nào tróc mẻ, cũng không biết là tại vì giấc mộng thê lương kia làm cho lòng không vui hay bởi tâm tình kiềm nén do mấy ngày nay bị giam lỏng nên mới hoá ra cái trạng thái như vậy, lúc này đột nhiên đê vỡ, khí thế trào ra biết bao nhiêu là giận dữ. Hơn nữa rõ ràng là đang ngủ ngon, không dưng tỉnh lại thấy mình nằm ở cái nơi kì quái không rõ họ tên, nàng thật sự phải phát hoả!

Hoa Tưởng Dung đi đến, một phen rút quyển sách khỏi tay Tiêu Việt Hàn, cắn răng chửi nhỏ: “Xem binh thư cái gì, loại sách vứt đi này không nhìn sẽ chết sao? Có thời gian rãnh sao ngươi không ngồi đó mà tiếp tục suy tính ba mươi sáu kế? Ngươi nghĩ mình giả bộ xem thứ chết tiệt này thì ta sẽ không làm phiền ngươi phải không?” (chửi típ, chửi típ, e cảm thấy hết sức hả dạ!! hắc hắc)

Tiêu Việt Hàn lạnh lùng nheo mắt lại, ở đáy con ngươi vừa mới lấy lại được chút bình tĩnh giờ đã chụm lên thành đóm lửa nhỏ, hướng nàng mà lãnh mắt quét qua: “Đem sách trả cô vương.”

“Không đó!” Hoa Tưởng Dung lấy quyển binh thư giấu phía sau người, trợn mắt ngó người kia: “Ngươi nói ta biết trước, chúng ta giờ đang ở đâu?”

Tiêu Việt Hàn khẽ khép mắt lại, hít một hơi sâu tựa như kiềm nén, miễn cho hắn một chưởng xằng bậy mà đánh chết nữ nhân hung hăng trước mặt này. (ý, làm bậy hối hận hok kịp, sau này huynh còn sống chết vì cái mạng nhỏ này của người ta a : )) )

“Trên mã xa.” Tiêu Việt Hàn lạnh lùng nói.

“Xe ngựa?” Hoa Tưởng Dung sửng sốt, vội vàng xoay người vạch tấm mành nhỏ mà theo nàng bên dưới là cửa sổ , nhìn ra phía ngã tư đường vừa đi qua: “Vì sao lại khi không ở trên xe ngựa? Chúng ta đi đâu?”

Nàng đang hỏi, liền cảm thấy quyển sách trên tay bị rút đi, nàng sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Tiêu Việt Hàn, mới nhận ra mình thực ngu ngốc quay điểm sơ hở về phía hắn, nháy mắt liền nhớ lại việc hắn đem nàng giam lỏng không lý do.

/50