Mỹ Nhân Hề Phế Khí Vương Phi

Chương 35: thời kì bị ức hiếp

/50


Mỗi lần hữu thị vệ cùng nha hoàn tiến đến, Hoa Tưởng Dung luôn luôn bất đắc dĩ trốn sau lưng Tiêu Việt Hàn, giật mạnh y phục từ phía hắn che mình lại, để cơ thể không bị lộ ra, Tiêu Việt Hàn dường như là loại người lấy nàng làm trò đùa, chẳng những không có ai đưa y phục cho nàng thay, mà cỡ nào hắn cũng không màng đến cho dù bị nàng doạ dẫm.

Sau cùng, Hoa Tưởng Dung đành đem ba mươi sáu kế chính là kế sách của mấy tiền nhân vô cùng đặc biệt (VIP) nói cho hắn, rốt cục mới đổi lại một bộ y phục.

Thế nhưng y phục nọ… Rõ ràng chính là áo ngủ của nàng, đích thị một chiếc… áo ngủ khác của nàng.

Sau khi mặc y phục vào, trong lòng Hoa Tưởng Dung thầm nghĩ, không biết rốt cục từ bao giờ Tiêu Việt Hàn thích nhìn nàng mặc áo ngủ, hơn nữa nhìn nàng đầu tóc bù xù?

Hay là lúc trước tại Cẩm Vương Phủ hắn chưa quan sát nàng kỹ càng? Thế nhưng nàng thực sự có cảm giác như thế.

Có điều nàng hiện tại có một chút khâm phục hắn, lúc trước cùng nàng lên giường cùng chơi trò lăn lộn như trẻ con trong vương phủ, nàng phát hiện đầu hắn đen thui gấp đôi lợn (ý của bạn ấy là bạn Tiêu Việt Hàn quá sức đen tối, toàn bắt bạn đồng sàng mệt nghỉ đi =)) ), tinh lực đúng là không thiếu dồi dào, vậy mà hiện tại, xe ngựa này có không gian thực sự rất nhỏ, trên giường lại là một tấm nệm rất dày, rất êm, hơn nữa hiệu quả cách âm của xe ngựa cũng tốt, thế nhưng nàng cứ ăn mặc hở hang thế này trước mặt hắn, hắn cư nhiên vẫn chưa muốn cùng nàng làm gì.

Thực ra trên đường đi thỉnh thoảng họ có ghé lại một vài khách điếm để nghỉ ngơi chút lát, sau đó phân chia thời gian để tắm rửa, nàng tự nhận là trên người mình thơm ngào ngạt, chẳng có sẹo lồi cũng không có nếp nhăn, cái vẻ đẹp ấy của Hoa Tưởng Dung nàng khiến cho người khác muốn nghẹt thở, vóc người Hoa Tưởng Dung vừa xinh xắn lanh lợi vừa quyến rũ mê hồn người.

Làm thế nào khống chế được nam nhân này bây giờ…

Nàng không phải sắc nữ (là khêu gợi đó a), thế nhưng nàng không tránh được việc phải suy nghĩ nhiều, thỉnh thoảng liếc qua người Tiêu Việt Hàn.

Cứ mỗi lúc nàng đang thả hồn, bên kia bỗng dưng nghe tiếng Tiêu Việt Hàn ho nhẹ, liền đỏ mặt vội vã quay đầu giả bộ ngủ.

Năm ngày…

Nàng bị giam ở trong xe ngựa tròn năm ngày, mỗi ngày đều phải đối mặt với tên nam nhân tà ác kia, vừa bị ức chế tinh thần vừa bị sự đe doạ dằn vặt.

Mãi cho đến đêm ngày thứ năm, nàng đã không thể nào nhịn được đem ba mươi kế trên ba mươi sáu kế tiết lộ cho hắn, nhưng vẫn bảo lưu để mấy cái giữ lại sau đó dùng.

Sau đó cuối cùng nàng cũng nghe được tin tốt từ một người bẩm báo, ngày mai buổi trưa, đi ra hoàng đô.

Ngay lúc đó Hoa Tưởng Dung phấn khởi đến mức ngủ không yên, một mặt hài lòng vì không còn phải đối mặt hằng ngày với tên Tiêu Việt Hàn, một bên lại đang náo động vì rất nhanh sẽ được thấy hoàng cung trong truyền thuyết, bỗng nhiên, hiện dần một gương mặt lãnh tuấn ngay trước mắt.

“Gì chứ?” Hoa tưởng dung kinh ngạc nhìn khuôn mặt tươi cười hiểm ác của Tiêu Việt Hàn, kỳ thực nói thật, chỉ là mấy ngày nay, nàng phát hiện Tiêu Việt Hàn chí ít không hề lạnh như băng như nàng nghĩ, hắn hình như đã tìm ra cách trị được nàng, đùa giỡn and uy hiếp!

Nhưng Tiêu Việt Hàn chẳng qua là nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của nàng, cười cười lạnh lùng, rồi đẩy cái đầu của nàng nằm xuống cho nàng ngủ.

Nàng thật sự là nhớ không rõ, cuối cùng là nội tâm của nam nhân này có cái gì, nàng dĩ nhiên sợ hắn đến như vậy, nàng-không-sợ-trời-không-sợ-đất biến đi đâu rồi? Mới năm ngày, vậy mà nàng từ khổng tước cao ngạo lại biến thành gà trống chiến bại.

Nếu như cho phép nàng được lựa chọn, nàng thà rằng hắn là một người hoàn toàn lạnh lùng không hề lộ ra bất kì nụ cười bí ẩn nam tính nào, chí ít như vậy mới không giả tạo, hảo suy đoán a.

Mà lòng Tiêu Việt Hàn… Nàng thực sự nhìn không thấy…

Nàng chỉ biết là hắn rất nguy hiểm, tuyệt đối không thể nào yêu hắn được, tuyệt đối!

/50