Nàng phi lười có độc

Q.2 - Chương 65: Chương 49

/384


Editor: Puck

Gà gáy sáng ba lần, ngoài cửa sổ lộ ra ánh bình minh, nữ tử trên giường bị Ôn Noãn nắm chặt đầu ngón tay rốt cuộc giật giật khe khẽ, Ôn Noãn tựa vào đầu giường lim dim lập tức tỉnh lại, nhẹ giọng kêu: “Ánh Văn, Ánh Văn…”

Lông mi Ánh Văn khẽ run, nhẹ nhàng chớp chớp lộ ra vẻ mặt mơ màng nồng đậm, nàng khẽ nghiêng đầu nhìn Ôn Noãn bên cạnh đang cặp mắt ửng đỏ gọi nàng, không xác định chắc chắn, lẩm bẩm nói, “Ôn Noãn?” Nàng nâng tay không bị cầm lên định đụng vào nàng ấy, nhưng khi sắp chạm được lại cực kỳ mờ ảo cười một tiếng, “Đây nhất định là mộng, ngươi đã đến thăm ta ở trong mộng rồi, bây giờ ngươi sống có tốt không? Ta rất nhớ ngươi.”

“Ánh Văn, ngươi thật sự là Ánh Văn!” Ôn Noãn cầm chặt tay nàng ấy đang định buông xuống, nuốt nghẹn ngào nơi cổ họng xuống, cố gắng cười nói, “Ngươi không nằm mơ, ta đúng là Ôn Noãn, chúng ta lại gặp mặt.”

“Ôn Noãn, thật sự là ngươi?” Ánh Văn kinh ngạc ngồi dậy, không thể tin trợn tròn mắt nhìn nàng, đột nhiên ôm chặt lấy nàng, nước mắt cuồn cuộn mà chảy xuống, khóc không thành tiếng nói, “Ngày hôm qua người cứu ta thật sự là ngươi, trước lúc bất tỉnh khoảnh khắc ta thấy ngươi, còn tưởng rằng mình sắp chết gặp ảo giác, không ngờ, không ngờ, thật sự là ngươi. Ôn Noãn, ta thật vui vẻ, thật sự rất vui sướng.”

“Ta cũng vậy, gặp lại ngươi, ta cũng thật vui vẻ rất vui vẻ.” Ôn Noãn ôm chặt lấy nàng ta, chỉ cảm thấy trở lại thế giới kia, ấm áp mà ôn hòa này.

Hai người ôm nhau trong chốc lát, đợi sau khi ổn định cảm xúc của mình, lúc này Ôn Noãn mới buông nàng ấy ra cầm lấy đầu gối lót sau lưng đệm cho nàng ấy ngồi tựa vào, hỏi, “Đói bụng không? Ta kêu người cầm một chút thức ăn tới.”

“Không đói bụng.” Ánh Văn thấy nàng định ngồi dậy, vội vàng cầm tay của nàng lắc đầu một cái, “Ôn Noãn, đừng đi, ta sợ đây chỉ là một giấc mộng dài, chờ ngươi đi, lại chỉ còn một mình ta rồi.”

“Thật ngốc.” Vành mắt Ôn Noãn đỏ ửng lau nước mắt nơi khóe mắt cho nàng ấy, một lần nữa ngồi xuống, “Ta không đi, ta liền ở đây với ngươi.”

“Ừ.” Ánh Văn cười gật đầu, lại kề gần nàng vài phần, ôm cánh tay nàng vào trong ngực, đầu tựa lên vai nàng nói, “Ôn Noãn, nói cho ta nghe chút chuyện của ngươi đi, chuyện sau khi ngươi tới thế giới này, ta muốn biết.”

“Được.” Ôn Noãn nhẹ nhàng tựa đầu vào đỉnh đầu nàng ấy, sau đó bắt đầu nói tới chuyện khi mình tới thế giới này. Dĩ nhiên, vì không để cho hai người vừa mới gặp mặt mà đã để Ánh Văn lo lắng cho mình, nàng cũng không nói chuyện mình trúng “Tuyệt trần” và “Cổ tham ăn” ra, vả lại bởi vì hiện giờ trí nhớ rất không rõ ràng, nàng cũng không nói hết sức cặn kẽ, chỉ nói đại khái tình huống.

“Không nghĩ tới cuộc sống của ngươi ở thế giới này này đặc sắc như vậy.” Ánh Văn cụp mí mắt xuống, che giấu vài phần lạnh lẽo nơi đáy mắt.

“Có lẽ vậy.” Bờ môi Ôn Noãn nhếch lên nụ cười khổ, không muốn nghĩ tới gian nan trong đó, nàng nói sang chuyện khác, “Ngươi thì sao? Mấy năm này ngươi sống như thế nào? Sao hôm qua lại bị đánh bay từ cửa sổ ra ngoài? Có ai gây bất lợi cho ngươi sao?”

“Ta?” Ánh Văn cười vô cùng nhạt nhẽo, “Mới vừa tới thì xuyên không lên người một nữ nhà nông, vốn tưởng rằng cuộc sống cứ bình bình thản thản trôi qua như vậy, kết quả khoảng thời gian trước gặp thiên tai, hiện giờ nhà ta chỉ còn lại một mình ta. Vốn định vào trong thành làm công kiếm ăn, ai ngờ lại không cẩn thận đụng phải môi giới bán người vào trong thanh lâu, hôm qua má mì buộc ta tiếp khách, ta thà chết không theo, dưới vài lần giãy giụa, không cẩn thận theo cửa sổ ngã ra ngoài, vừa đúng ngã dưới vó ngựa của ngươi.” Giọng của nàng thật thấp, lộ ra cuộc sống mệt mỏi tang thương, “Lúc ấy ta nghĩ, ta tới thế giới xa lạ này, không có một người thân, bây giờ ngay cả người thân của thân thể này cũng không còn, ta chính là người bị toàn thế giới vứt bỏ, chết đi như thế, cũng tốt.” Cuộc sống không bằng chết ở đào hoa trại, nàng thật sự cảm thấy chết là giải thoát, nhưng ngay cả chết cũng là hy vọng xa vời của nàng.

“Đứa ngốc, về sau ngươi không còn một mình nữa, ngươi có ta.” Ôn Noãn đau lòng ôm lấy thân thể khẽ phát run của nàng ấy, tên tuổi người kia tới bên môi, cuối cùng lại nuốt xuống. Không biết như thế, có lẽ là một bắt đầu mới đối với nàng ấy. Dieễn ddàn lee quiy đôn

“Ôn Noãn, ở thế giới này ngươi là người thân duy nhất của ta, ngươi có bỏ lại ta không?” Ánh Văn ngẩng đầu nhìn nàng chằm chằm.

“Không có.” Ôn Noãn rất khẳng định cho câu trả lời chắc chắn.

“Cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không?”

“Dĩ nhiên.”

“Ôn Noãn, ngươi thật tốt.” Ánh Văn một lần nữa tựa đầu lên vai nàng, bờ môi dâng lên ý cười thỏa mãn, chỉ mong, sau này không lâu, ngươi vẫn có thể nhớ tới lời hôm nay.

“Nàng ấy vẫn còn trong phòng nữ nhân kia không ra?” Quân Dập Hàn nhìn đồ ăn sáng đã bỏ cũ thay mới ba lượt, vẻ mặt cực kỳ tối tăm.

“Tới rồi.” Bạch Ưng nhìn thấy hai nữ nhân cười cười nói nói từ xa xa đi tới, yên lặng lui ra, để tránh bị tai bay vạ gió, hôm nay hắn chỉ sợ không kịp có thể né tránh xa xa Vương phi.

“Đang đợi ta cùng nhau dùng bữa?” Ôn Noãn liếc nhìn đồ ăn sáng trên bàn, lại nhìn sắc mặt của hắn, đáy mắt dâng lên ý cười nhẹ, kéo Ánh Văn ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa tay tiếp nhận cháo hắn múc cho mình, đang định thuận tay đưa cho Ánh Văn, lại thấy sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, lại vội vàng ngượng ngùng để xuống, tự mình động thủ múc thêm chén cháo cho Ánh Văn, lúc này mới giới thiệu hai người, “Vương gia, đây là tỷ muội tốt của ta Ánh Văn, Ánh Văn, hắn chính là Quân Dập Hàn.” Nàng vốn định bưng đồ ăn sáng cho Ánh Văn vào trong phòng, nhưng Ánh Văn vẫn cứ kiên trì thân thể mình không có gì đáng ngại, đi ra cùng nhau ăn sáng, nàng cũng vừa vặn dẫn nàng ấy ra, giới thiệu cho bọn họ biết nhau.

Ánh Văn? Chân mày Quân Dập Hàn nhíu lại khẽ đến không thể nhận ra.

“Xin chào, về sau quấy rầy nhiều, kính xin thông cảm nhiều hơn.” Ánh Văn nở một nụ cười cực kỳ thân thiện với Quân Dập Hàn,


/384