Nàng phi lười có độc

Q.2 - Chương 68: Chương 51.1

/384


Editor: Puck

Đầu thật đau, Ôn Noãn giơ tay lên day trán chỉ cảm thấy căng đau muốn nứt ra.

“Đã tỉnh rồi hả?” Quân Dập Hàn ngồi trên đầu giường đọc sách bỏ quyển sách trên tay xuống, đỡ nàng ngồi dậy, ngón tay đặt lên huyệt thái dương của nàng chậm rãi xoa bóp vì nàng.

Ôn Noãn tựa vào trước ngực hắn, cảm nhận sức nóng ở đầu ngón ta hắn liên tục không ngừng chảy vào, thoải mái đến nơi cổ họng cũng khe khẽ rên lên. Nàng ngước mắt nhìn nóc trướng, ngẫm nghĩ chỉ trong chốc lát, nhưng cái đầu sau khi uống say trống rỗng, liền hỏi: “Tối hôm qua là chàng đưa ta về phòng sao?”

“Nếu không nàng còn tưởng là ai?” Quân Dập Hàn nghĩ đến tối hôm qua khi hắn đi tìm nàng thì thấy nàng say gục xuống bàn, trong lòng liền không nhịn được dâng lên lửa giận, nàng thật đúng là không say không về!

“Tức giận?” Ôn Noãn nghe ra ấm ức trong lời hắn, xoay người lại ngồi đối diện, cười khanh khách nhìn hắn, biết rõ còn hỏi.

“Chẳng lẽ bổn Vương không được tức giận?” Quân Dập Hàn nói như chuyện đương nhiên, “Còn nàng đó, nàng không nhìn bổn Vương gì cả, còn có…” Đáy mắt hắn dần lộ ra vài phần buồn bực, “Rượu hoa quế của bổn Vương!”

“Thì ra Vương gia nhà ta hẹp hòi như vậy.” Trong giọng nói của Ôn Noãn tràn đầy nhạo báng, “Vương gia, nam nhân nên độ lượng một chút mới phải, so đo gì đó với nữ nhân, truyền đi còn không sợ người ta chê cười.”

“Nàng đây là dạy bổn Vương làm nam nhân như thế nào?” Tròng mắt hắn lập tức biến thành nguy hiểm.

“Không có.” Ôn Noãn lập tức phủ nhận, cười nịnh nọt nói, “Thật ra thì rượu hoa quế ta còn giữ lại một vò cho chàng, lát nữa ta đưa cho chàng.”

Vẻ mặt Quân Dập Hàn hơi thong thả lại, bưng một chén canh gừng đưa cho nàng, “Uống đi, dễ chịu một chút.” Hắn ngược lại không để ý tới một vò rượu hoa quế, mà là… Hắn nhíu nhíu mày, “Về sau không cho uống rượu ở ngoài.”

“Hả?” Ôn Noãn đang uống nước gừng ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

“Tửu lượng không tốt uống rượu cái gì, cho dù muốn uống, cũng chỉ có thể uống cùng với bổn Vương.”

“Bá đạo.” Ôn Noãn nhỏ giọng lầu bầu.

“Hả? Nàng nói cái gì? Bổn Vương không nghe rõ.” Thân thể Quân Dập Hàn hơi nghiêng về phía trước lại gần nàng, hơi thở ấm áp phất qua chóp mũi nàng.

“Không nói gì.” Ôn Noãn cười gượng rụt cổ lại ngửa ra sau, trùng hợp lúc này bên cửa sổ có mấy tiếng vang nhẹ, nàng vội vàng nhét chén vào trong tay hắn, trượt xuống giường nói: “Có tin tức tới.”

Quân Dập Hàn nhìn bóng dáng chạy thật nhanh của nàng, trên môi thoáng hiện lên ý cười, hắn để chén xuống, lại nghe giọng nàng nặng nề nói: “Ngọc Nữ môn bị diệt.”

Chân mày nàng nhíu chặt nhìn về phía hắn: “Lúc người của ta đến, Ngọc Nữ môn đã chịu nạn diệt môn, bên trong trên dưới không có một người sống, còn Trần chưởng môn và Thanh Nịnh thì không biết đi dâu. Nhưng ta nghĩ, hai người bọn họ chắc rơi


/384