Nàng phi lười có độc

Q.2 - Chương 73: Chương 55

/384


“Ai?”

Ôn Noãn vừa mới đến gần núi giả, phía trong lại đột nhiên có hai bóng dáng lao ra, chưởng phong một trước một sau vù vù kèm theo tiếng thét chói tai đánh úp về phía nàng, hai mặt gặp địch, giống như băng hỏa giáp công.

Thân thể nàng hơi nghiêng tránh điểm quan trọng, chiếc quạt trong lòng bàn tay khẽ chuyển, lưỡi dao sắc bén mang ánh lạnh hiện ra góc độ cực kỳ xảo trá đâm về phía người sau lưng, mũi chân đồng thời căng cứng, đột nhiên đá về phía cằm người trước mặt, mượn lực đá này, ngửa người về phía sau, nhanh chóng đưa lưỡi dao sắc bén về phía trước.

Thừa dịp khe hở của gian phòng này, nàng thấy rõ đối phương, người đánh tới không phải là ám vệ gì, mà là hai ma ma mặt không chút biểu cảm hai bên huyệt thái dương phồng lên.

Hai ma ma thấy nàng thế mà lại tránh thoát được một kích hợp lực này, chân mày lập tức dựng lên, thân hình khẽ xê dịch, mũi chân lướt qua lưỡi dao sắc bén đâm tới, thế chưởng bén nhọn tàn nhẫn đánh về phía nàng, nhiều chiêu đánh thẳng tới điểm quan trọng, xu thế không thể không khiến cho nàng chết dưới chưởng.

Nếu bản về võ công, hai người này nằm trong hàng ngũ cao thủ hàng đầu, cứng đối cứng với bọn họ, Ôn Noãn xác định mình không phải là đối thủ của bọn họ, độc và khinh công của nàng là thượng thừa trong thượng thừa, nhưng võ công… Lại thật nghèo nàn. Vì vậy, nàng chỉ có thể dựa vào khinh công tránh thế công của bọn họ tìm một thời cơ ra tay.

Chưởng phong của bọn họ một giống như băng một giống như lửa, nội lực hùng hậu khiến cho hai người phát chưởng hoàn toàn không cần lo trước lo sau, chưởng phong băng hỏa dày đặc đan xen như quỷ như ma nhanh chóng đuổi sát bóng dáng Ôn Noãn không buông.

“Hắt xì.” Ôn Noãn nhảy mũi một cái nặng nề, chỉ cảm thấy lạnh nóng cực hạn luân phiên này còn tiếp tục nữa, nàng không thể không bị cảm mạo.

Đời trước thêm đời này nàng nhức đầu nhất chính là bệnh cảm mạo không tính là bệnh xấu lớn gì, uống thuốc mười ngày nửa tháng mới có thể khỏi được, không uống thuốc thì phải nửa tháng mới tốt, cực kỳ tốn thời gian lại giày vò, căm tức. Vì vậy, trò chơi truy đuổi này cần phải nhanh chóng kết thúc.

Núi giả chung quanh bị chưởng phong của hai người đánh trúng đến đá vụn bay loạn, nhưng chưa chạm tới được vạt áo của nàng, trong lòng hai ma ma không khỏi dâng lên giận dữ.

Mắt thấy nàng nhảy lên đỉnh núi giả, đang định phi thân lên cho nàng hai chưởng, lại thấy trước mắt hiện lên ánh sáng bạc cấp tốc mà đến, đợi đến khi bọn họ tránh được ngân trâm trong nháy mắt lại nhìn lên lần nữa thì không thấy bóng dáng của Ôn Noãn.

“Haizzz.”

Hai người nghe thấy âm thanh truyền đến từ phía sau, lập tức trở tay một chưởng đánh ra, lại không thấy bóng dáng của nàng.

“Bổn Các chủ ở phía trên các ngươi.” Ôn Noãn rất tốt bụng nhắc nhở hai người.

Hai ma ma nghe vậy ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Ôn Noãn đang ngồi trên cây dừa ở trên đỉnh đầu, một tay ôm đầu gối, vuốt ve chiếc quạt trong tay cười khanh khách nhìn bọn họ.

Dáng vẻ nhàn nhã thoải mái này của nàng hoàn toàn chọc giận hai ma ma, hai người vận đủ công lực, hai chưởng phát ra, nhưng chưởng lực còn chưa phát ra, ngực lại đột nhiên đau nhói, phun ra ngụm máu.

“Ngươi… Hạ độc…” Ma ma có

/384