Ngốc Phúc Tấn

Chương 19 - Chương 6.2

/26


Hải Lăng vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài phòng ngủ nghênh đón loan kiệu của thái hậu.

Hải lăng khấu kiến thái hậu.

Sức khỏe của con chưa hồi phục, lễ nào có thể miễn thì miễn đi, đến, để bản cung nhìn con một chút. Thái hậu cẩn thận nhìn khí sắc của nàng, đau lòng vỗ tay nàng, Nhìn con sao lại tiều tụy thế này, trách không được sao Miên Dục lại đau lòng như vậy, nháo đến tận chỗ hoàng thượng.

Chàng nổi giận với hoàng thượng? Hải Lăng ngạc nhiên.

Thái hậu vừa nói vừa kéo nàng đi vào trong phòng, Đứa nhỏ Miên Dục này trách hoàng thượng đã hạ chỉ để con đi giúp Thất a ca dẹp loạn đảng, cho nên mới hại con sinh non, mất đi đứa con đầu của hai con.

Chàng...Sao có thể nói với hoàng thượng như vậy được? Nàng có chút giật mình, sợ hắn bởi vì mình mà chọc giận mặt rồng, đưa tới họa.

Lần này quả thật là hoàng thượng không đúng, sao có thể để một nữ tử yếu đuối đi giúp mấy người Thất a ca chứ? Các con mất đi hài tử, cũng là hoàng thượng mất đi một huyền tôn, đối với chuyện này hoàng thượng vẫn luôn không nỡ, cho nên không trách Miên Dục, con đừng lo lắng.

Hai người ngồi ở phòng khách nói chuyện, thái hậu lại nói tiếp, Bản cung nghe nói mấy ngày nay con vẫn luôn hậm hực không vui. cho nên mới đến thăm con. Mất đi hài tử ai cũng đau lòng, chẳng qua là điều này cũng nói hài nhi kia không có duyên với chúng ta, con cũng đừng quá nhớ thương.

...Vâng, thái hậu. Hải Lăng cúi đầu đáp.

Nhìn con khó chịu, Miên Dục cũng không vui vẻ. Đứa nhỏ này, rất ít khi đặt người khác vào trong lòng, con còn nhớ, khi con vẫn còn ở Si Tảo đường, bản cung đã từng đi qua đó một chuyến không?

Con vẫn nhớ. Khi đó thái hậu đến thuận miệng hỏi mấy câu rồi đi.

Lúc ấy Miên Dục chuyển bị xuất chinh Chuẩn Nhĩ Cát, nó đã đến gặp bản cung, nói với bản cung rằng muốn cưới con làm chính phúc tấn, năn nỉ bản cung chăm sóc con thay nó cho đến lúc nó trở về.

Cái gì? Hải Lăng kinh ngạc ngẩng đầu. Cho nên lúc đó nàng có thể an ổn sống ở Si Tảo đường, cho dù là lén đọc trộm sách bị đại nhân ở đó phát hiện, cũng chưa từng bị trách phạt, là vì nguyên nhân đó sao?

Nó nói với bản cung, con đã từng cứu mạng nó, bản cung cho rằng nó vì báo ân cho nên mới cưới con, nhưng nó nói rằng không phải, lần đầu tiên gặp con, thì đã luôn nhớ đến con, chỉ tiếc lúc đó nó mang thương tích trên người, không có cách nào tìm được con, về sau lại không ngờ tới gặp con ở trong cung. Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hải Lăng, thái hậu mỉm cười nói tiếp, Con đấy, con không nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của đứa nhỏ kia khi nhắc đến con, vẻ mặt vui sướng của nó đến giờ bản cung vẫn còn nhớ rõ.

Nàng không hề biết Miên Dục lại đối với nàng như vậy, trong lòng Hải Lăng nhất thời kích động, Con cho rằng chàng vì con có thể nhìn trong đêm, cho nên mới lấy con...

Không hề có chuyện đó, sao con có thể nghĩ như vậy?

Con nghe phúc tấn của Thất a ca và các cách cách đều nói như vậy.

Chỉ sợ là các nàng đã hiểu lầm, lúc ấy nó nói với hoàng thượng, bởi vì con có thể nhìn thấy trong đêm, cho nên mới cứu được con, không phải vì vậy mà cưới con. Vẻ mặt thái hậu hiền lành tươi cười, còn nói: Miên Dục là do bản cung nuôi lớn, bản cung hiểu rất rõ, nếu không phải người trong lòng nó, tuyệt đối sẽ không cưới vào cửa. A, con có biết lần đó Ngũ cách cách đẩy con xuống nước, sau khi Miên Dục tha cho nàng, nàng vẫn một lòng muốn gả cho Miên Dục, cho dù ủy khuất làm trắc phúc tấn cũng đồng ý?

Hải Lăng không biết. Nàng nhẹ day trán, chưa từng có ai nói với nàng chuyện này.

Con có biết lúc đó Miên Dục đã trả lời như thế nào không? Thấy nàng lắc đầu, thái hậu cười nói: Miên Dục nói, có thể, ngày nào Ngũ cách cách vào cửa, thì ngày nào hắn cũng sẽ cho nàng ngủ trên mặt hồ mà nàng đã đẩy con xuống.

A! Thật sự là chàng nói như vậy sao? Nghe thái hậu nói như vậy, vẻ mặt Hải Lăng hiện lên sự kinh ngạc. Đây không phải là...muốn dìm chết Ngũ cách cách sao?

Không sai, lần này thật sự khiến Ngũ cách cách sợ hai, không dám la lối muốn gả cho Miên Dục nữa. Thấy vẻ mặt rung động của Hải Lăng, thái hậu từ từ nói tiếp, Khi nó nói muốn cưới con làm phúc tấn, vốn là bản cung không quá đồng ý, nhưng sau nghĩ, khó có người được Miên Dục để ý, cho dù thân phận của hai con không tương xứng, bản cung vẫn thay nó cầu tình với hoàng thượng, để hoàng thượng thành toàn cho hai con.

Nghe thái hậu nói đến việc này, hốc mắt Hải Lăng không khỏi nóng lên, Con không biết... Trong lòng chàng lại đối xử với con như vậy. Thì ra phu quân của nàng là thật tâm yêu thương nàng. Những suy nghĩ xoắn xuýt nhiều ngày, hiện giờ giống như rẽ mây nhìn thấy mặt trời tất cả đều tan ra.

Là do nàng quá u mê, dựa vào những lời người ngoài nói, liền xóa bỏ những việc chàng đã làm vì nàng, cuối cùng bản thân đau khổ, cũng khiến chàng đau khổ, lại cũng khiến cho đứa nhỏ của bọn họ bị mất. Nghĩ đến đây, Hải Lăng hổ thẹn cúi đầu. Đều là do nàng không đủ rộng lượng, mới có thể tạo thành những nuối tiếc này.

Nhìn vẻ mặt áy náy của nàng, thái hậu ấm giọng rồi lại nói tiếp một chuyện, Trước

/26