Ngốc Phúc Tấn

Chương 23 - Chương 8.2

/26


Miên Dục đã sớm phát hiện ra tầm mắt của nàng đặt trên người hắn, hắn cũng không nói gì, chỉ là tùy ý cho nàng nhìn mình, bởi vì ánh mắt chuyên chú nhìn hắn, khiến cho hắn có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, cơn tức trong lòng còn sót lại liền tiêu tán.

Lấy tốc độ nhanh nhất xử lý công việc, hắn ngẩng đầu đón lấy tầm mắt của nàng, Hải Lăng vội vàng e lệ cúi mặt xuống.

Đi thôi, về phòng. Hắn đứng dậy đi ra cửa.

Ừm. Đi bên cạnh hắn, nàng nhịn không được vụng trộm nhìn hắn, tỉ mỉ phát hiện vẻ mặt của hắn không còn lạnh lùng nữa.

Hắn...không tức giận nữa sao?

Chần chừ một lát, Hải Lăng nhẹ giọng nói, Thiếp...Hôm nay có phải là thiếp đã làm sai điều gì khiến chàng không vui không? Không hỏi rõ ràng, nàng không biết sau này chính mình có tái phạm khiến hắn tức giận nữa hay không.

Miên Dục nheo mắt nhìn nàng, Nàng còn không biết mình sai cái gì sao?

Thiếp... không biết. Vẻ mặt nàng khó hiểu lắc đầu, hoàn toàn không biết chính mình sai ở đâu.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, hỏi, Thường Hoằng kia là người lúc trước đã cứu nàng?

Nàng có chút không rõ vì sao hắn lại nói về chuyện này nhưng vẫn thuận theo trả lời, Ừm, năm đó nếu không phải là huynh ấy đúng lúc cứu thiếp, chỉ sợ thiếp đã bị người khác cưỡng bức, cho nên thiếp vẫn luôn cảm kích biểu ca.

Ân tình là ân tình, nàng phải nhớ cho rõ ai là trượng phu của mình. Gọn gàng dứt khoát cảnh cáo, không cho nàng lại nhớ đến Thường Hoằng, hắn mới là người nàng lúc nào cũng phải nhớ đến trong phòng.

Thiếp đương nhiên nhớ rõ. Cảm giác tay hắn ôm eo nàng thắt chặt lại, mà trong giọng nói của hắn lại có chút tức giận, Hải Lăng có chút không hiểu.

Một khi đã vậy, mau chóng đuổi hai người đó đi, nếu như bọn họ còn vòng vo, liền đến trướng phòng chi cho bọn họ ít bạc, coi như là cảm tạ ân tình năm đó hắn cứu nàng.

Không dự đoán được hắn sẽ nói như vậy, Hải Lăng hơi kinh ngạc. Chẳng lẽ ý của hắn là đuổi cả tỷ tỷ đi sao? Đây không phải là hắn không định nạp tỷ tỷ làm trắc phúc tấn sao?

Nàng nhịn không được vui vẻ đáp, Được, qua hai ngày nữa biểu ca khỏi bệnh, thiếp sẽ bảo bọn họ rời đi.

Thấy nàng không có ý muốn giữ Thường Hoằng lại, trong lòng Miên Dục cũng thoải mái hơn.

Xem ra là hắn đa tâm, cho dù lúc trước nàng từng ái mộ Thường Hoằng, nhưng lúc này trong lòng nàng đều hướng về hắn.

Phiền não trong lòng đã tiêu tán, Hải Lăng kéo tay hắn, bên môi nở nụ cười rạng rỡ.

Nhìn nụ cười ngọt ngào của nàng, tâm tình của Miên Dục cũng tốt lên theo nàng, Sao nào, cười vui vẻ như vậy?

Không có gì, trăng đêm nay thật đẹp. Nàng mở to mắt, giả bộ ngắm trăng, không dám đối mặt với hắn nói ra điều vui vẻ trong lòng.

*********

Giờ ngọ ngày hôm sau, vương phủ có một vị khách ngoài ý muốn.

Thấy phụ nhân ngồi trong sảnh, Hải Lăng nhíu mày, chậm rãi bước vào.

Đại nương, sao ngài lại đến đây?

Đổng phu nhân vừa thấy nàng đến, ban đầu đánh giá toàn thân của nàng, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên con gái nói không sai, Hải Lăng ở đây quả thực là sung sướng, gương mặt cùng dáng người đều xinh đẹp hơn.

Hải Lăng, con gả qua lâu như vậy, đại nương vẫn không rảnh đến thăm con, ngày hôm nay liền đặc biệt bớt chút thời gian đến xem con sống thế nào? Nhìn khí sắc của con, chắc hẳn sống rất tốt?

Vâng. Sao đại nương lại không rảnh, cả ngày đều rảnh rỗi không có việc gì làm. Nhưng nàng cũng không phải oán giận đại nương không đến thăm mình, mà là không rõ vì sao hôm nay đại nương lại đặc biệt đến, nhất định là có chuyện. Đúng rồi, đại nương, tỷ tỷ ở trong phủ, để con cho người mời tỷ tỷ đến gặp ngài.

Không cần, hôm nay ta đặc biệt đến thăm con, không phải đến gặp nó. Đổi giọng, sắc mặt Đổng phủ nhân trầm xuống, Ta nói Hải Lăng, con làm phúc tấn rồi, liền không nhận cha mẹ sao?

Không biết bà nói đến việc gì, Hải Lăng vội vàng phủ nhận, Hải Lăng chưa từng nghĩ như vậy.

Chưa? Đổng phu nhân nói, Con không biết chuyện phụ thân con mấy lần đến phủ gặp con, kết quả đều bị thủ vệ ngăn ở ngoài, không cho ông ấy đi vào?

Có chuyện này? Con không biết. Nàng còn tưởng rằng phụ thân hết hy vọng, cho nên mấy ngày nay mới không đến cửa cầu quan, không nghĩ tới bị thủ vệ chặn lại, nói như vậy...Chẳng lẽ là ý của Miên Dục?

Là phụ tham lam khiến chàng phiền lòng, cho nên mới không có phụ thân vào cửa sao?

Con không biết? Đổng phu nhân hồ nghi nhìn nàng.

Tới trước cửa vương phủ, bà còn tưởng rằng sẽ giống như trượng phu bị cản lại ở ngoài cửa, vốn là không muốn mất mặt, nhưng sáng sớm Hải Đường về nhà khóc lóc kể lể với bà một phen, khiến bà không thể tự mình đến cửa, may mà thủ vệ sau khi biết thân phận của bà, cũng không ngăn bà ngoài cửa.

Con thật sự không biết có chuyện này, con nghĩ có lẽ là do vương gia phân phó.

Vì sao ngài ấy lại phân phó như vậy. Đổng phu nhân nghi ngờ hỏi, Chẳng lẽ con bảo ngài làm vậy?

Không phải, chuyện này nếu không phải đại nương nói, con không hề biết.

Thôi, hôm nay ta tới là vì chuyện khác. Đổng phu nhân vẫy tay, chẳng muốn truy cứu chuyện này, bà tới đây là có chuyện quan trọng hơn muốn nói.

Chuyện gì? Hải Lăng nắm chặt khăn trong tay, trong lòng cũng biết mục đích của đại nương đến đây. Nàng thiện lương, nhưng không hề ngu dốt, có thể khiến cho đại nương tự mình đến cửa, nhất định là vì chuyện của tỷ tỷ.

Ta đây nói thẳng, một mình con hầu hạ vương gia nhất định vô cùng vất vả, không bằng để cho tỷ tỷ con cùng còn hầu hạ vương gia, cùng có thể giảm bớt chút trách nhiệm của con. Huống hồ hai tỷ muội các con ở một chỗ, có thể chiếu cố lẫn nhau, có nó chăm sóc con, cũng không ai dám khĩ dễ con.

Hải Lăng rũ mắt xuống. Quả nhiên đại nương đến vì chuyện này, thật buồn cười, chẳng lẽ bà không biết từ nhỏ đến lớn, người bắt nạt nàng nhiều nhất chính là tỷ tỷ sao? Hiện giờ, ngay cả trượng phu của nàng mà tỷ tỷ cũng muốn cướp!

Vậy Thường Hoằng biểu ca làm sao bây giờ?

Hắn? Đổng phu nhân khinh thường nói, Cái tên vô dụng đó, Hải Đường không cần hắn nữa, con bảo hắn trở về đi, đỡ phải hắn lại vướng mắc với Hải Đường buông buông.

Bà vốn cho rằng đại ca sẽ nể mặt mình, để cho Hải Đường và đứa cháu ngoại này bái đường thành thân, kết quả không ngờ tới đại ca vừa nghe đứa con mình dẫn Hải Đường bỏ trốn, tính ương ngạch kia liền nổi lên, ngay cả con trai cũng không nhận.

Nếu không, dựa vào gia sản của mẹ bà, đủ cho Hải Đường sống tốt, chẳng qua là...Hôm nay tới đây mới phát hiện Dự thân vương phủ này, còn hơn xa nhà mẹ đẻ bà, cho nên vô luận thế nào bà cũng phải để con gái gả cho Dự thân vương.

Cái gì? Nghe đại nương vô tình nói như vậy, vẻ mặt Hải Lăng ngạc nhiên.

Tóm lại, con để vương gia nạp Hải Đường vào là được.

Nàng im lặng không lên tiếng. Không, nàng không muốn như vậy, nàng không muốn mang trượng phu của mình chia sẻ với nữ nhân khác.

Hải Lăng, ta nói con có nghe hay không?

Con nghe, nhưng mà... Nàng hít sâu một hơi, nói ra suy nghĩ trong lòng, Con không muốn cùng tỷ tỷ chung chồng.

Ngươi nói cái gì? Đổng phủ nhân giận dữ hỏi. Không




/26