Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 107 - Chương 107

/146


Edit: susublue

Đúng rồi, không phải ngươi ngốc sao? Cảm giác được bàn tay bên hông mình càng siết chặt hơn, Thượng Quan Tây Nguyệt không tự chủ được xoay người lại, đột nhiên nghĩ đến vấn đề quan trọng này.

Đúng vậy, hắn là kẻ ngốc mà, nhưng lúc hắn bay về phía mình nàng có thể thấy được tu vi của hắn không hề thấp hơn nàng, thậm chí có thể cao hơn nữa, như vậy hành vi lúc trước của hắn phải giải thích thế nào đây!

Rốt cục cũng nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt hỏi vấn đề này, Bách Lý Thần có chút khẩn trương, hắn sợ mình nói ra sự thật sẽ khiến Thượng Quan Tây Nguyệt xa lánh mình, nhưng nếu không nói thật, nàng nhất định sẽ không để ý đến mình.

Đợi nửa ngày, Thượng Quan Tây Nguyệt vẫn không thấy Bách Lý Thần trả lời, nhìn biểu cảm quẫn bách của hắn, Thượng Quan Tây Nguyệt rốt cuộc cũng hiểu rõ, giỏi cho Bách Lý Thần, dám giả ngu.

Lúc nàng đang chuẩn bị chửi ầm lên, đột nhiên có cái gì màu trắng rơi vào ngay giữa mình và Bách Lý Thần, Thượng Quan Tây Nguyệt cầm lên quan sát Duyên Duyên, sao ngươi lại rơi xuống đây.

Chi chi, chi chi Duyên Duyên quơ móng vuốt nhỏ lên diễn đạt ý của mình. Mẫu thân, ngươi rơi xuống đây, đương nhiên ta muốn cứu ngươi rồi.

Nghe Duyên Duyên nói có thể cứu bọn họ, Thượng Quan Tây Nguyệt vui vẻ ôm nó vào ngực Đúng vậy, ta lại quên ngươi là Thánh Thú, nhanh lên mau cho chúng ta xem thử đi. Cõi lòng Thượng Quan Tây Nguyệt đầy hi vọng nhìn Duyên Duyên, nhưng ai biết Duyên Duyên lại dùng hai móng vuốt nhỏ che khuất gương mặt hồ ly của nó.

Ngươi có ý gì, không phải ngươi muốn nói không thể làm gì được chứ! Thượng Quan Tây Nguyệt gỡ móng vuốt của nó ra nghi ngờ hỏi.

Khi thấy Duyên Duyên ngượng ngùng gật đầu một cái, Thượng Quan Tây Nguyệt sợ ngây người, có lầm hay không, thân là Thánh Thú, lại không biết làm gì.

A, ngươi không phải Thánh Thú sao? Sao cái gì cũng không biết vậy. Thượng Quan Tây Nguyệt bị bức đến phát cuồng, xách Duyên Duyên lên lắc qua lắc lại.

C-K-Í-T..T...T, chi chi Mẫu thân, thả ta ra, Duyên Duyên đau đầu quá.

Thượng Quan Tây Nguyệt không để ý tới nó, tiếp tục lắc, đến khi cánh tay hơi tê, mới để nó xuống Cái gì ngươi cũng không biết, vậy ngươi nói xem ngươi biết cái gì.

Phốc. Duyên Duyên phun một ngọn lửa trong miệng ra, nó trực tiếp dùng hành động để biểu đạt khả năng của mình.

Ừ, còn tốt, chí ít ngươi còn biết phun lửa, nhưng. . .

Nguyệt nhi

Sắc mặt Bách Lý Thần thay đổi, ôm chặt Thượng Quan Tây Nguyệt lộn một vòng, sau đó Thượng Quan Tây Nguyệt nghe thấy hắn kêu lên một tiếng đau đớn.

Sao vậy, ngươi không sao chứ! Thượng Quan Tây Nguyệt đặt Duyên Duyên ở trên vai của mình khẩn trương hỏi, nàng nhìn thấy sắc mặt Bách Lý Thần lập tức trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Bởi vì sắc trời đen dần, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không biết Bách Lý Thần bị thương ở đâu, nàng khẩn trương nhìn hắn, hi vọng Bách Lý Thần có thể nói với mình. Nhìn khuôn mặt nhỏ của Thượng Quan Tây Nguyệt khẩn trương, Bách Lý Thần chịu đựng đau đớn sau lưng, lông mày nhíu chặt, môi mỏng hơi khẽ mím môi Ta không sao , sau đó cúi đầu nhìn phía dưới, đã có thể nhìn thấy mặt đất rồi, một chưởng gió đánh xuống đất, mượn lực an toàn rơi xuống đất.

Chậm một chút Thượng Quan Tây Nguyệt đứng vững một cái liền tranh thủ đỡ Bách Lý Thần sắp ngã xuống đất, khi sờ về phía sau lưng của hắn, cảm giác lòng bàn tay bị thấm ướt, sắc mặt Thượng Quan Tây Nguyệt rất gấp gáp,




/146