Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 123 - Chương 123

/146


Nghe đám người lao nhao thảo luận về Thượng Quan Tây Nguyệt, ánh mắt của Thượng Quan Lâm hung tợn bắn thẳng về phía bọn họ, đáng chết, đều đáng chết, những lời tán dương này vốn dĩ nên thuộc về mình, sao có thể thuộc về một kẻ phế vật như Thượng Quan Tây Nguyệt?

A, ngươi muốn làm gì!

Tiếng hét to trên đài hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Chỉ thấy Hồ Triệt ngồi dưới đất không ngừng lui về sau, mới vừa rồi bị Thượng Quan Tây Nguyệt đá trúng ngay ngực, cho nên lúc này Hồ Triệt cảm thấy khí huyết đảo lộn, không thể làm được gì.

Ngươi cứ nói đi? Thượng Quan Tây Nguyệt không trả lời mà hỏi ngược lại, thản nhiên đắc ý chậm rãi bước tới gần Hồ Triệt, nàng vươn tay cầm một lọn tóc, nhàn nhã chơi đùa, không hề có cảm giác khẩn trương như đang ở trong trận đấu.

Ta cảnh cáo ngươi, không được tới đây. Hồ Triệt đã không thể lui được nữa, ngồi bên đài cảnh giác nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt càng đi càng gần.

Thượng Quan Tây Nguyệt che miệng cười một tiếng, dừng bước, tay phải ngoắc ngoắc Ngươi qua đây, ta cam đoan không đánh ngươi!

Một câu nói này làm con mắt của đám người muốn rớt xuống, đây là tranh tài sao? Đây quả thật là tranh tài sao? Đây là tranh tài sao?

Vì sao Thượng Quan Tây Nguyệt lại bình tĩnh như thế, còn nói cam đoan không đánh người, đây quả thực khác xa những trận tranh tài lúc nãy.

Mọi người đều hứng thú nhìn chằm chằm lôi đài, con mắt trợn trừng, không muốn bỏ lỡ một tơ một phút giây phấn khích nào, bọn họ cảm giác trận tranh tài năm nay thú vị hơn mấy năm trước nhiều.

Hồ Triệt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt cười như hồ ly, sợ hãi lắc đầu, lúc này hắn thật sự hy vọng vừa rồi mình bị đánh ngã xuống đài, như vậy sẽ không cần phải đối mặt với nữ nhân âm dương quái khí này nữa, mặc dù dáng dấp xinh đẹp, nhưng cả người đầy thủ đoạn thực sự khiến người ta không chịu đựng nổi!

Rõ ràng trong mắt đầy sự sắc bén, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười khiến người khác rùng mình!

Không đến sao? Thượng Quan Tây Nguyệt thu tay lại chỉ nở nụ cười, sau đó biến sắc, tay phải tạo thành một hình, cấp tốc đánh về phía Hồ triệt, nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng ném hắn lên trời, rồi tự do rơi xuống.

A

Ầm

Hô to một tiếng, ngay sau đó là một tiếng vang thật lớn, đất như bị chấn động hai ba cái.

Tất cả mọi người đều che miệng không thể tin nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.

Cái này. . Đây là nữ nhân sao, sao khí lực lại lớn như vậy, lại có thể ném một người to lớn hơn mình gấp nhiều lần lên trời dễ như trở bàn tay.

Điều này hoàn toàn phá vỡ những hiểu biết về nữ nhân, không phải tất cả nữ nhân đều có sức lực nhỏ, thẹn thùng nhu nhược sao? Vì sao những điều lại không hề có trên người Thượng Quan Tây Nguyệt!

A

Hồ Triệt nằm dưới đất đang không ngừng kêu to.

Đau quá, đau quá! Đây là cảm giác duy nhất của hắn lúc này, hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như muốn rách ra, nữ nhân này ra tay quá độc ác, lại ném mình lên giữa không trung rồi thả cho rơi xuống, đây quả thực là muốn mạng người mà.

Được rồi, không cùng so đo với nàng, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, nghĩ như vậy, Hồ Triệt chuẩn bị há miệng cầu xin tha thứ, bởi vì nếu trên lôi đài có một người cầu xin tha thứ, nhận thua, người còn lại không được tiếp tục tấn công nữa.

Hình như nhìn ra suy nghĩ của Hồ Triệt, ngón tay nhỏ của


/146