Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 140 - Chương 140

/146


Đỏ mặt sao?

Thượng Quan Tây Nguyệt tranh thủ thời gian lấy hai tay che mặt, hơi nóng, không ngờ nàng thật sự đỏ mặt, thật là quá mất mặt mà!

Hiên Viên Triệt thấy hành động kỳ quái của Thượng Quan Tây Nguyệt, hắn nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt tò mò hỏi: Nguyệt nhi, rốt cục là con làm sao vậy.

Thượng Quan Tây Nguyệt hít sâu một hơi, không có chuyện gì lớn, cũng chỉ là muốn nói cho phụ thân biết mình đã thành thân rồi thôi mà, có gì phải ngượng ngùng.

Quyết định xong, Thượng Quan Tây Nguyệt tiếp tục che mặt, từ nói ra mấy chữ không rõ ràng từ trong kẽ răng: Phụ thân, ta đã thành thân.

Giọng nói quá nhỏ, giống như tiếng muỗi kêu, nghe không rõ ràng, Hiên Viên Triệt tiến lên đưa lỗ tai lại gần Thượng Quan Tây Nguyệt, nghi ngờ hỏi: Nguyệt nhi, con vừa mới nói cái gì, ta không có nghe thấy.

Thượng Quan Tây Nguyệt khẽ cắn môi, nói to ra: Phụ thân, ta nói ta đã thành thân, người có con rể! Nói xong Thượng Quan Tây Nguyệt lấy tay che hai mắt, không dám nhìn Hiên Viên Triệt.

Nàng ngại hành động của mình có chút mất mặt, Thượng Quan Tây Nguyệt ơi Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi thật sự càng ngày càng tệ, chỉ là chút chuyện nhỏ mà lại lề mề cả nửa ngày, nói xong còn che mặt, hành động như vậy không phải là người Thượng Quan Tây Nguyệt nàng có thể làm.

Thượng Quan Tây Nguyệt phát hiện từ khi xuyên đến đây nàng càng lúc càng khác lúc trước, thậm chí đã quên, nàng đã quen với cách sống ở đây rồi, bởi vì ở đây có người nhà của nàng còn có người nàng yêu!

Cái gì, con thành thân. Nói rất lớn tiếng, ngay cả chim chóc sáng sớm bay tới đều bị tiếng kêu rung trời này dọa sợ vội vàng cất cánh bay mất.

Hiên Viên Triệt giật mình, Nguyệt nhi nói nàng thành thân rồi, làm sao có thể, hắn còn đang oán trách vì đã bỏ lỡ quá trình Nguyệt nhi lớn lên, hiện tại thì tốt rồi, ở đâu ra xuất hiện thêm một đứa con rể, điều này càng khiến hắn không có cơ hội ở cùng nữ nhi, không tự chủ được, Hiên Viên Triệt đã thấy bất mãn với đứa con rể còn chưa gặp mặt này, đều là hắn hại mình và nữ nhi không thể ở chung với nhau được.

Phụ thân, người nói nhỏ một chút, nếu không người trong học viện đều sẽ bị người đánh thức. Thượng Quan Tây Nguyệt nhanh chóng buông tay đang che mặt xuống, nhìn chung quanh, nhắc nhở Hiên Viên Triệt.

Phụ thân thật là, có gì tốt mà kinh ngạc, chẳng phải là thành thân thôi sao, kêu lớn tiếng như vậy, nếu tới khi mình sinh con chẳng phải sẽ kêu trời trách đất luôn sao, nghĩ đến cảnh tượng này, Thượng Quan Tây Nguyệt liền muốn cười.

Hiên Viên Triệt cũng biết mình hét hơi lớn, hắn hắng giọng một, nghiêm túc nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, mình và nữ nhi vừa mới nhận nhau không lâu, liền xuất hiện một đứa con rể, cũng không biết hắn là người thế nào, Nguyệt nhi theo hắn có chịu uất ức hay không, nữ nhi bảo bối của mình tuyệt đối không thể bị người khác bắt nạt.

Suy nghĩ một lát, Hiên Viên Triệt cau mày, giọng điệu cũng nghiêm trọng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt nói: Nguyệt nhi, con mới có bao nhiêu tuổi mà đã thành hôn rồi, hắn là người thế nào, đối xử với con có tốt không, có ức hiếp con không, nhân phẩm như thế nào, tuyệt đối không nên là hồ ngôn loạn ngữ, nói khoác nói lác. Hiên Viên Triệt như một phụ thân quan tâm nữ nhi của mình, sợ nữ nhi gả đến nhà người khác sẽ bị khi dễ.

Thượng Quan Tây Nguyệt rất cảm động, nàng kéo tay Hiên Viên Triệt, nũng nịu nói: Phụ thân, người nhìn nữ nhi của người có thể để những kẻ đó vào mắt sao, người yên tâm đi, hắn đối xử với ta rất tốt, nếu dùng một câu để hình dung thì chính là tuân theo mệnh lệnh, được rồi, bây giờ ta nói gì người cũng vẫn không yên lòng, chờ đến lúc đó người nhìn thấy hắn thì sẽ biết ta nói thật hay giả.

Thế nào, chẳng lẽ hắn cũng ở đây? Nghe giọng điệu Nguyệt nhi giống như bất cứ lúc nào cũng có thể gặp hắn vậy, Hiên Viên Triệt cảm thấy kỳ quái hỏi.

Thượng Quan Tây Nguyệt cười gật đầu: Không sai, phụ thân, hắn tên là Bách Lý Thần, là Vương gia ở Nhật Nguyệt Đại Lục, nhưng ở chỗ này thân phận của hắn là biểu ca của ta, học viện có một quy định nhất định phải độc thân mới được vào, cho nên ta liền để hắn đóng vai biểu ca của ta, phụ thân, đến lúc đó người đừng lỡ miệng nói ra. Thượng Quan Tây Nguyệt nhắc nhở, cũng đừng lỡ miệng nói ra trước trận thi đấu, nếu không sẽ bị người ta đuổi ra khỏi cửa.

Hiên Viên Triệt gật đầu, cái gì nhẹ cái gì nặng hắn đều biết, hiện tại hắn lo lắng cho nữ nhi, sao lại thành hôn khi còn nhỏ tuổi như vậy, mà đến bây giờ hắn còn chưa từng thấy người đó, mặc dù Nguyệt nhi nói hắn đối xử với nàng rất tốt, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, Nguyệt nhi vẫn còn quá ngây thơ, không biết được lòng người hiểm ác, xem ra hắn phải tìm thời gian quan sát đứa con rể này mới được, xem thử có phải thật sự đối xử tốt với Nguyệt nhi như nàng nói không đối nàng có tốt như vậy.

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy Hiên Viên Triệt như vậy, biết trong lòng của hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng nàng cũng không lo lắng, nàng tin tưởng Bách Lý Thần, tin tưởng sau khi phụ thân gặp hắn sẽ không còn lo lắng gì nữa, hắn sẽ biết nữ nhi của mình đang sống hạnh phúc dường nào!

Phụ thân, không nói nữa, hai ngày này ta sẽ không đến gặp người, ta phải luyện công cho tốt, phụ thân, ta đi đây, người nhanh nghỉ ngơi đi! Thượng Quan Tây Nguyệt nói xong vẫy vẫy tay với Hiên Viên Triệt rồi đi ra ngoài.

Nàng vừa mới đi khỏi đây thì Nhược Tích đã đến, trong tay nàng cầm theo hộp cơm hoài nghi nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt đi ra từ trong đó, kỳ quái, chẳng lẽ nàng và Hiên Viên thiếu chủ quen nhau sao?

Nhược Tích nhìn theo hướng Thượng Quan Tây Nguyệt rời đi, trong lòng càng lúc càng hoài nghi, nàng quyết định đến nói chuyện với Hiên Viên Triệt, xem thử hai người bọn họ có quen biết nhau hay không!

Quyết định xong, Nhược Tích đi thẳng đến trước cửa, lễ phép gõ hai tiếng.

Vào đi Giọng nói hùng hậu của Hiên Viên Triệt vang lên.

Nhược Tích sửa sang lại đầu tóc, cẩn thận đi vào, sư phụ nói, Hiên Viên thiếu chủ là người của đệ nhất gia tộc ở Tinh Thần đại lục, nhất định phải lễ phép, không thể đắc tội.

Nhược Tích biết nặng nhẹ, lần này nàng nghĩ mình rất đẹp, nếu lần này đưa cơm tới khiến Hiên Viên Triệt có ấn tượng tốt về mình thì không chừng mình còn có thể tiến vào đệ nhất gia tộc, đến lúc đó tiền đồ sẽ vô cùng vô tận.

Nhược Tích cười đắc ý, giống như đã thấy được mình công thành danh toại, tất cả mọi người phủ phục dưới chân nàng, còn có dáng vẻ Thượng Quan Tây Nguyệt cầu xin tha thứ, thiếu chút nữa Nhược Tích đã bật cười thành tiếng.

Nàng ổn định cảm xúc lại, giữ cho tâm trạng mình ổn định, chậm rãi đi vào trong phòng, đặt hộp cơm lên bàn, sau đó chắp hai tay cung kính nói với Hiên Viên Triệt đang ngồi đối diện: Hiên Viên thiếu chủ, đây là bữa sáng gia sư chuẩn bị, nơi này cũng không có gì tốt, chỉ có cháo loãng và đồ ăn kèm, hi vọng ngài sẽ không để ý.

Nói xong, Nhược Tích liền lấy một bát cháo và hai món ăn kèm trong hộp cơm ra, đặt ở trước mặt Hiên Viên Triệt.

Lý trưởng lão thực sự quá khách sáo rồi, như vậy là nhiều rồi. Hiên Viên Triệt cười đáp lại, bưng cháo lên ăn một miếng: Ừ,


/146