Ngợi Ca Người Giữ Tủ

Chương 16 - Chương 9

/19


Cô không thể đi làm. Dương Đông giậm chân đuổi theo Hạng Bội Tâm.

Tôi muốn đi! Cô dùng giọng khàn khàn, lấy hết sức lực toàn thân hét trả lại.

Không được, lát nữa chúng ta hỏi thiếu gia, anh ấy nhất định không cho phép. Dương Duy đúng lúc mở cửa phòng, A Đông, em đang bảo không cho phép chuyện gì vậy?

Hạng Bội Tâm lên cơn sốt, nhưng cô ta còn muốn đi làm.

Bước nhanh về phía cô, anh để tay lên trán cô, mặt nghiêm nghị.

Đến nói còn không nổi, cô ta còn muốn giáo huấn em. Dương Đông không phục thêm vào.

Tôi không sao. Cố sức đề cao giọng, vẫn vô cùng khó nghe nghe như con vịt chết, làm cô rất ảo não.

A Đông, nếu cô ấy còn khăng khăng, lập tức đóng gói đưa cô ấy vào bệnh viện.

Dương Đông khiêu khích làm mặt quỷ với cô, cứ như đang nói, cô xem đi.

Hạng Bội Tâm gấp đến độ giậm chân, Không được, cuộc họp hôm nay rất quan trọng, liên quan đến tương lai chúng ta xuất hiện lại trên thị trường, hơn nữa chúng ta còn phải...

Dương Duy đưa tay ngăn lại, Những việc này anh sẽ sắp xếp, giờ nếu em không về phòng nằm nghỉ thì phải lập tức đến bệnh viện. Anh bày ra vẻ uy nghiêm hiếm có.

Nhưng em đã uống thuốc hạ sốt rồi. Sao cô có thể yên tâm? Chuyện này vô cùng quan trọng.

Nếu em còn tiếp tục tranh luận với anh thế này, anh có thể yên tâm đến công ty không?

Nhưng mà việc này... Cô nhíu mày.

Chết tiệt, tại sao lại ốm vào lúc này? Tức thật, nếu cô không thể làm việc, Dương Duy sẽ phải tự mình duy trì đại cục, cô không yên lòng!

Được rồi, chuyện trong nhà do anh và Dương Đông làm chủ, hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi cho anh, anh đi làm trước, sau khi về sẽ đưa bác sĩ Tần đến kiểm tra cho em.

Bác sĩ Tần? Cô yếu ớt không thay đổi kịp mạch suy nghĩ.

À, đó là bác sĩ gia đình của nhà họ Dương, có tình cảm như bố con với Duy thiếu gia, liên quan đến chữa bệnh thì ông ấy là nhất.

Phiền chết, Đừng nói nữa, còn nói tôi sẽ bất tỉnh luôn đây... Cô vừa nói, cơ thể vừa đổ về phía sau.

Bội Tâm! Dương Duy bằng tốc độ kinh người ôm lấy cô, đỡ cô vào phòng.

Cô giãy dụa mấy lần muốn đứng dậy.

Nếu em hi vọng anh hôn em như tối qua, em có thể tiếp tục khăng khăng đi làm, nếu không thì trước khi anh tan ca về, em không được phép xuống giường, mọi chuyện cần thiết A Đông sẽ sắp xếp thỏa đáng, em chỉ có phối hợp lựa chọn.

Nghe vậy, Hạng Bội Tâm quả nhiên không kiên trì nữa, ngoan ngoãn trốn vào ổ chăn.

Chết người, cô chính vì tối qua quá mất tâm mất sức suy nghĩ về quan hệ của bọn họ nên mới nghỉ ngơi không đủ dẫn đến bệnh nặng thế này.

Sau khi bỏ lại lời hung dữ, thấy cô không chống đối, Dương Duy lúc này mới mang theo trái tim lơ lửng ra cửa, bởi vì anh biết điều duy nhất có thể khiến cô yên tâm nghỉ ngơi, chính là mọi việc đều suôn sẻ, mà đó chính là trách nhiệm hôm nay của anh.

*

Trong Paul Pador hiếm có sự đoàn viên, Thiện Tỉ tràn ngập niềm vui vây quanh Thang Trấn Quyền.

Bố, bố biến mất rất lâu, con sắp quên mất bố trông thế nào rồi. Cô nhóc làm nũng hết sức có thể.

Sau đó thì sao? Cách nói khoa trương như vậy khiến anh không biết nên khóc hay cười.

Sau đó cảm thấy mình rất đáng thương! Ngày nào cũng trốn trong chăn khóc, nghĩ có phải bố đã quên con rồi không! Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh quái làm bộ làm tịch.

Trốn trong chăn? Thang Trấn Quyền nhướng mày, Sao bố nghe mẹ con nói, gần đây nửa đêm con hay trốn trong chăn ăn bánh quy, như một con chuột, crack crack...

Gì ạ? Sao mẹ lại đi nói với bố chuyện như thế? Tiết mục bị vạch trần, Thiện Tỉ cảm thấy mất hết mặt mũi ủy khuất nhìn sang mẹ.

Đừng nhìn mẹ, không biết ai mạnh miệng kháng nghị, nếu không nhắc con với bố, con sẽ bị bố bỏ quên, chính con muốn mẹ nói tình hình của mình với bố, cho nên tự gánh lấy hậu quả đi. Thiện Khả Vi cười chế nhạo, đẩy sạch trách nhiệm.

Nhưng mà mỗi ngày con xảy ra nhiều chuyện như thế, sao mẹ lại chỉ nói chuyện tức cười này? Thiện Tỉ hung hăng giậm chân.

Cũng bởi vì buồn cười mẹ mới nhớ chứ! Thiện Khả Vi nhéo một cái lên má con gái đang thở phì phò.

Xì --- Cô bé tức giận chu miệng nói thầm.

Hai mẹ con chính là như vậy, bình thường một đáp một hát đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, gặp Thang Trấn Quyền thì tranh giành tình cảm với nhau, thật khiến người ta đau đầu.

Hai vị, chúng ta còn muốn ăn tối nữa không đây? Thang Trấn Quyền một tay kéo Thiện Khả Vi, một tay kéo Thiện Tỉ.

Tất nhiên là có ạ! Thiện Tỉ cường lực tuyên bố.

Vậy thì đừng đấu võ mồm với mẹ nữa.

Là mẹ chứ! Cô bé dẩu cao miệng.

Thiện Khả Vi nhún nhún vai, ra vẻ không muốn quản.

Thang Trấn Quyền đành phải cúi người ôm con gái, Được rồi bảo bối, đừng hờn dỗi nữa.

Được ạ! Vậy tối nay bố phải kể chuyện cho con. Cô nhóc nhân cơ hội bắt chẹt.

Việc này... Anh khó xử nhìn Thiện Khả Vi, Nhưng bố còn một núi công việc chưa xong phải hoàn thành nữa!

Giao cho chú Matt đi ạ! Có chú Matt, kẻ xấu đều ngoan ngoãn, cho nên hôm nay bố nghỉ.

Thang Trấn Quyền cảm thấy không đúng, Thiện Tỉ ra sức diễn, Khả Vi lại không lao đến bên cạnh, hai mẹ con như đang có âm mưu gì đó vậy.

Bỗng nhiên, điện thoại ở thắt lưng vang lên, Alo, tôi là Thang Trấn Quyền.

Quyền, tôi là Matt, hơn một tiếng trước, trên đường Williamsburg xảy ra một vụ tan nạn, người lái xe chết ngay tại chỗ, người ngồi phía sau hiện được đưa đến bệnh viện cấp cứu, có điều tình huống không được tốt.

Thang Trấn Quyền cảm thấy kỳ lạ, Tan nạn xe? Đó không phải việc cảnh sát bang đứng ra giải quyết sao?

Đáng nhẽ là vậy, nhưng bây giờ do chúng ta tiếp nhận.

Nói thế nào?

Sau khi va chạm, người lái xe bị nổ súng bắn chết, trên xe tìm được mấy vết đạn, đã lấy đầu đạn đưa đi kiểm tra, cảnh sát bang đề nghị giúp đỡ, cục điều tra tôi phạm vũ trang hi vọng chúng ta điều tra rõ ràng.

Thân phận hai người trên xe ra sao?

Người bị thương ngồi sau là Chủ tịch Dương Duy của Khoa học Kỹ thuật Dương Thị, còn người lái xe là quản gia anh ta tên Dương Đông.

Khoa học Kỹ thuật Dương Thị? Anh lẩm bẩm, Matt, bây giờ anh ở đâu? Tôi lập tức đến chỗ anh.

Tôi còn đang ở hiện trường, vào đường Williamsburg đi thêm khoảng 15 km.

Nhìn anh kết thúc cuộc gọi, Thiện Khả Vi hỏi: Đã xảy ra chuyện gì? Em nghe anh nói đến Khoa học Kỹ thuật Dương Thị.

Ừ, xe mà Chủ tịch Khoa học Kỹ thuật Dương Thị ngồi lọt vào công kích, trước mắt đã được đưa đến bệnh viện. Sao thế, em quen anh ta à?

Là chú Duy, chú ấy từng làm việc ở Paul Pador. Thiện Tỉ cướp lời.

Dương Duy thế nào? Tình trạng có nghiêm trọng không? Thiện Khả Vi rất lo lắng.

Trước mắt không rõ, anh phải đến hiện trường tìm hiểu tình hình. Khả Vi, chúng ta giữ liên lạc.

Anh cũng phải cẩn thận. Cô ôm chặt lấy anh.

Ừ.

Cơm còn chưa kịp ăn, Thang Trấn Quyền lại vội vàng rời đi, để lại hai mẹ con nhìn theo bóng lưng đó không biết làm gì.

Mẹ, không phải nói như thế có thể giữ bố lại sao? Tại sao lại thất bại?

Con chưa nghe à? Kế hoạch vĩnh viễn không theo nổi biến hóa, ai bảo bố




/19