Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 78: câu dẫn

/123


Sau khi Cung Như Mộng cùng Tứ Nguyệt chấp sự tiến vào, Nhạc Nhạc đã biết kế hoạch tán gái hoàn mỹ xảy ra chuyện không may. Nghe thấy giọng kinh ngạc ảo não của Liễu Tiêm Tiêm, chỉ là gật gật đầu mỉm cười, thầm nghĩ “Nếu là biết rõ chuyện của ta rồi nàng chẳng phải là ngạc nhiên hơn sao, nhưng không sao nàng chạy không thoát khỏi ma chưởng của ta đâu!”

Tư Đồ Bằng không đánh mất thời cơ mô kích nói:

“Vương công tử nghi biểu đường đường sao lại chỉ có năm nữ tử, phu nhân trong nhà hắn sợ rằng không dưới mười người!”

Vương Nhạc Nhạc cười quái dị nhìn hắn một cái thầm nghĩ ‘Tiểu tử, ngươi cho rằng như vậy là có thể tranh được với ta sao? Sợ rằng lại khiến cho ngươi thất vọng!’

Quả nhiên, Nhạc Nhạc mới vừa rồi miễn cưỡng cười, dụ hoặc kinh nhân theo nụ cười xuất ra ngoài, khiến cho trái tim Liễu Tiêm Tiêm vốn đã hỗn loạn lại càng thêm thất hồn lạc phách, nghe thấy Tư Đồ Bằng nói nhưng không có bất kỳ phản ứng nào, chẳng qua là kinh ngạc ngó chừng Nhạc Nhạc, lầm bẩm nói:

“Thật là lợi hại, ngựa đực hùng tráng trên thảo nguyên chúng ta cũng chỉ có thể chinh phục chục con ngựa cái…”

Thanh âm của nàng tuy nhỏ nhưng tại đây người nghe có thể nghe rõ ràng, đều ngây ngốc nhìn Tiêm Tiêm.

Nhạc Nhạc không nghĩ tới Tiêm Tiêm sẽ nói ra “châm ngôn” kinh người như vậy, ngó chừng đôi mắt đẹp rực lửa đang động tình của nàng, một khắc đó, đôi mắt ấy như chỉ vì mình mà tồn tại, chỉ vì mình mà trở nên ôn nhu, hắn có chút say mê rồi.

Bốn mắt nhìn theo một hướng, sát na như có thiên ngôn vạn ngữ, ánh mắt trao đổi, tâm cũng rung rinh theo.

“Khụ khụ, Tiêm Tiêm đi nhiều ngày rồi, nên về phòng nghỉ ngơi đi thôi!”

Liễu Côn nghe mấy lời “phóng khoáng” của nàng có chút lúng túng, vội phá vỡ trầm mặc.

“Nga, con đang muốn về phòng… mệt chết đi được!”

Liễu Tiêm Tiêm mặt cười ửng đỏ, có chút bối rối chạy về phòng khách.

Liễu Côn cùng nàng đi vào gian phòng, mới nói:

“Tiêm Tiêm, mới vừa rồi sao có thể trước mặt mọi người nói trắng ra như vật, mục trường chúng ta mặc dù gần gũi với bộ lạc du mục Bắc Phương, dân phong lễ pháp có chút phóng khoáng. Nhưng nơi này là Trung Nguyên, con vừa rồi không biết đại gia ta xấu hổ cỡ nào đâu!”

Tiêm Tiêm chạy thẳng tới bàn trang điểm, ôm lấy gương không ngừng dậm chân:

“Tam thúc, con cũng không biết làm sao thất thố như vậy, mặt con thật là đỏ… Nhất định là sẽ bị bọn họ chê cười. Tam thúc người cũng biết, con muốn gả cho anh hùng, không phải là mấy chàng công tử tuấn tú biết dụ dỗ nữ hài tử… Nhưng là vừa thấy hắn cười với con, con liền luống cuống, hảo tu nhân kia!”

Nàng soi vào gương không ngừng lặp lại lời nói vừa rồi, ở trong phòng chạy tới chạy lui.

Liễu Côn ha ha cười một tiếng:

“Tiêm Tiêm sợ là đã thích người ta rồi đó!”

“Tam thúc, Tiêm Tiêm đâu có đâu! Phụ thân võ công không tốt bị mã tặc hại chết mới làm hại mẹ ta thủ tiết nhiều năm… mẹ vẫn răn dạy ta tương lai nhất định phải tìm người có võ công tốt nhất mới có thể gả nếu không… nếu không…”

Tiêm Tiêm giọng làm nũng nói, từ từ chuyển sang ưu thương, đem gương trở về chỗ cũ cúi đầu ngồi bên giường thở dài sâu kín.

“Aizz… Liễu gia chúng ta mấy năm gần đây vẫn lắm tai nạn. Đại ca nhị ca trước sau bị mã tặc sát hại, hiện tại vừa chuyện thiếu nợ Nam Lăng Vương phủ, như thế nào cũng không nghĩ ra Nam Lăng Vương luôn luôn nhân nghĩa trung tín lại thua thiệt của chúng ta gần ngàn lạng bạc… chuyến này thật là hung cát khó liệu!”

“Vô luận hung cát cũng phải đến Nam Lăng vương phủ để hỏi cho rõ ràng, chúng ta có đầy đủ sổ sách giao dịch không tín hắn lại dám quịt nợ!”

Liễu Tiêm Tiêm thanh âm vẫn nhu hoà nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ vô cùng kiên định.

“Ha ha, không tệ, phải như Tiêm Tiêm hợp tình hợp lý như vậy… còn nữa, Vương Nhạc Nhạc kia võ công cao cường, xuất đạo ngắn ngủi mấy tháng cao thủ nhất lưu chết dưới tay hắn đếm không hết… trừ cái khoản hoa tâm, còn có những khuyết điểm khác… Tiêm Tiêm có thể thi lọc một chút!”

Liễu Côn trêu ghẹo nói, không đợi Tiêm Tiêm trả lời liền nhanh chóng xoay người rời đi.

Tiêm Tiêm không nghe, sẵng giọng nói:

“Tam thúc…người…”

Trên mặt lại lộ ra điểm điểm hồng nhuận.

Tư Đồ Bằng sau khi trở về phòng vẫn là buồn bực tu rượu, vừa thấy Vương Nhạc Nhạc xuất hiện hắn liền không khỏi sinh lòng bất an. “Trương Mạnh, Chu Thuận, cùng ngày ước định cùng Luân Hồi sắp đến rồi, Huyết Ảnh còn chưa động thủ sao?”

Chu Thuận quan sát Tư Đồ Bằng sắc mặt không tốt cẩn thận đáp:

“thuộc hạ đã thúc giục Luân Hồi hai lần rồi, bọn họ trở lại nói Huyết Ảnh tự có an bài, sẽ động thủ trước ngày ước định, vô luận thành công hay không cũng sẽ cùng chúng ta liên lạc.”

Trương Mạnh nói tiếp:

“Công tử, ta xem Vương Nhạc Nhạc võ công cũng không hơn là mấy, không bằng ta mang mấy hảo thủ tối nay làm thịt hắn, tại sao phải nhờ đến Luân Hồi Huyết Ảnh?”

Tư Đồ Bằng trừng mắt liếc hắn một cái khinh thường nói:

“Cuồng Vọng! ngươi có thể nhìn ra võ công của hắn nông hay sâu? Chỉ bằng ngươi có thể giết hắn? Ngươi cẩn thận Truy Tâm Kiếm trong tay hắn, đêm đoạt bảo lần trước, cái vũ khí trong tay tên cường đạo kia có nhìn quen mắt hay không?”

Trương Mạnh trầm tư một chút cái trán bỗng đổ mồ hôi lạnh:

“Công… công tử, chẳng lẽ chính là Vương Nhạc Nhạc, hắn… hắn có thể cùng Lục Vô Nhật đánh ngang tay?”

Chu Thuận vỗ đầu một cái cả kinh nói:

“Bảo sao ta thấy hộ thể chân khí màu hồng sao lại quen mắt như vậy, lúc ấy nổi lòng nghi hoặc, thì ra thật sự là hắn!”

Tư Đồ Bằng vừa nốc một ngụm rượu, buồn bực cười khổ nói:

“Hai người các ngươi không cần thả ngựa sau pháo, ta ngày đó bị thương chính là Vương Nhạc Nhạc hắn ban tặng. võ công Vương Nhạc Nhạc tuy rất tà công, nhớ sau này cùng hắn đối địch ngàn vạn lần đừng xem ánh mắt hắn.”

Trượng Mạnh, Chu Thuận không hiểu muốn hỏi đến tận cùng, thấy Tư Đồ Bằng không nhịn được khoát khoát tay, mới biết thối lui ra ngoài.

Vương Nhạc Nhạc phụng bồi Như Mộng cùng tứ nguyệt chấp sự cơm nước xong, mới cùng nhau trở về phòng. Một bữa cơm xuống bụng, các nàng cùng Nhạc Nhạc đã thân cận không ít, không hề khẩn trương nhăn nhó, chỉ có một người Như Mộng từ đầu đến cuối không còn khách khí với hắn, phảng phất như đôi vợ chồng nhiều năm.

“Phòng trọ nơi này khan hiếm, tối nay chúng ta phải ngủ chung trên một cái giường rồi!”

Nhạc Nhạc ôm dính lấy Như Mộng cười hì hì nói.

Vốn là nụ cười bình thường, nhưng xem ra trong lòng chư nữ cũng là trêu chọc thật lớn, đều xấu hổ cười nụ một cái. Như Mộng ôm sống lưng Nhạc Nhạc nói tiếp:

“Mẹ ta nói rồi, muốn chúng ta sau này chỉ nghe lời Nhạc lang mà thôi… Nhạc lang muốn chúng ta ngủ chung thì chúng ta cùng ngủ!”

Tứ nguyệt chấp sự lại càng thêm xấu hổ

“Tiểu thư những lời này không nên nói lung tung…”

“nào có nói lung tung, mẹ ta lúc đi không phải có dặn dò chúng ta như vậy sao?”

Như Mộng ánh mắt trong veo như nước nhìn chằm chằm, không phục phản bác, nếu là các nàng còn không nhận thua nàng liền chuẩn bị cãi vã rồi.

Vương Nhạc Nhạc không biết tại sao Cung Minh Nguyệt lại dặn bảo như vậy, chẳng lẽ không truy cứu chuyện lần trước, còn chuẩn bị đem nữ nhi gả cho mình? Hắn cũng không biết trên ngươi Cung Như Mộng phát sinh chuyện gì vì sao cô nương trí lực phi phàm nhưng lại ngây thơ trẻ con như vậy chứ?

Tứ Nguyệt chấp sự biết tính tình Như Mộng, biết điều đều ngâm miệng lại không cùng nàng cãi vã nữa. Như mộng lúc này mới cười đắc ý nói:

“Nhạc Lang, ta không có lừa chàng đâu! Lần trước Tiểu Nguyệt lừa gạt chàng đã bị hải tặc giết chết, mẹ ta kêu chàng không nên oán hận mấy người chúng ta.”

“Tiểu Nguyệt đã chết?”

Nhạc Nhạc mặc dù tức giận nàng lừa mình, biết nàng thân bất do kỷ bị buộc phải nghe lệnh Cung Như Nguyệt. hôm nay nghe tin nàng mất vẫn có chút đau thương nhàn nhạt.

Hạ Nguyệt nhanh miệng thấy Nhạc Nhạc hỏi thăm vội đem chuyện đã xảy ra nhanh chóng nói một hồi. Nhạc Nhạc nghe bất đắc dĩ lắc đầu cảm thán thiên ý không khó dò. Xuân Nguyệt thấy không khí có chút bi thương vội nũng nụi khuyên nhủ “Công tử không nên suy nghĩ nhiều quá, nhân có mệnh vận, ai cũng không thể thay đổi… nước nóng đã xong rồi, để nô tỳ hầu hạ người tắm rửa!”

Nhạc Nhạc gật đầu, Như Mộng tranh lên nói:

“Ta cũng muốn, cùng tắm đi!”

Nói xong cởi sạch quần áo trước tiên chạy tới thùng tắm, da thịt trong suốt như ngọc lóng lánh quang mang mê người, cái mông đầy đặn vì chuyển động mà khẽ rung rung. Chạy đến bên thùng nàng cười duyên quay đầu lại:

“Nhạc lang nhanh một chút tới đây nha!”

Ngọc phong ngạo nghễ, khẽ đung đưa như chú thỏ con, bụi cỏ lưa thưa thầm kín, vẻ mặt hồn nhiên trong sáng lại tản mát ra hấp dẫn vô tận.

Nhạc Nhạc lần trước cùng nàng hợp thể, cũng bởi vì nóng lòng hút lấy nguyên âm xử nữ mà không rảnh nhìn kĩ thân thể nàng, kỳ quan thiên nhiên lại xuất hiện, Nhạc Nhạc chậc chậc cảm thán: “hấp dẫn tự nhiên không cách nào kháng cự!”

Nói xong hướng nàng chạy tới, người đến mà quần áo đã trút.

Tứ nguyệt chấp sự thầm xấu hổ cười, tính ra Xuân Nguyệt là có đảm lược lớn nhất, cởi hết áo. Ngọc thể đẫy đà kiều mỵ loã lồ trước tiên, sau đó cười đùa lấy hết y phục của tam nữ cùng chạy tới thùng tắm.

Cảnh xuân vô hạn, trong phòng tiêu diêu tràn ngập….

Cảnh xuân tuy không lộ nhưng thanh âm thì không có cách nào ngăn trở. Nhạc Nhạc mặc dù có tính đến dùng hộ thể chân khí ngăn cách tiếng rên rỉ bên trong nhưng thanh âm điên cuồng kia sao cam bị hắn vây khốn, đập thẳng vào vách tường lan ra bốn phương tám hướng.

Cách vách… “Dâm tặc chết dẫm, xú hỗn đản sao còn không nghỉ ngơi, ầm ĩ chết người ta, có để người khác ngủ hay không chứ… Nga, rốt cuộc cũng ngừng rồi, hừ còn tưởng ngươi là đại chủng mã”

Còn chưa kịp mắng xong, tiếng thét như khóc như than chói tai lại vang lên bên tai, Liễu Tiêm Tiêm bỗng dưng ngồi dậy:

“Đã làm hai canh giờ rồi , lại còn làm… trên người sao lại toát nhiều mồ hôi thế này? Chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Nghe thanh âm các nàng so với giết chóc còn ghê gớm hơn… hu hu, ta mất ngủ.”

Nhạc Nhạc vốn không biết cách vách là ai nhưng nghe Liễu Tiêm Tiêm chửi mắng khoé miệng lại lộ ra nụ cười xấu xa:

“Tiêm Tiêm tiểu nương tử biết vi phu lợi hại sao, ta không phải là đại chủng mã, nhưng ta so với đại chủng mã còn lợi hại hơn! Xem ta câu dẫn nàng như thế nào!”

Thân thể Thu Nguyệt bên dưới tâm ý tương thông cùng Nhạc Nhạc, thở gấp không chịu nổi nói:

“Nga, công tử… ân, vị cô nương kia… đối với chàng đã sớm động chân tâm… Không cần câu dân…a…a.. Chi bằng bây giờ sang phòng nàng… thu nàng… a a…”

Nhạc Nhạc dụng tâm truyền đạt:

“Thu Nguyệt cũng rất ngoan đấy, lại thay vi phu nghĩ ra loại diệu kế này, bất quá còn có sát thủ ở nóc phòng đấy!”

Thu Nguyệt vừa định hỏi chuyện sát thủ, chợt bị một trận bí kỹ Nhạc Nhạc tấn công, mắt mở tròn chỉ có thể dùng âm thanh âm ỉ phát ra trong lúc vô thức.

Nghe động tác thích khách trên nóc phòng kia, Nhạc Nhạc biết tới là một tuyệt đỉnh cao thủ. Nghe thấy âm thanh dâm loạn trong phòng chỉ có hô hấp hơi dồn dập lúc đầu rồi lại vững vàng như thường, có thể thấy tu tâm thuật không bình thường, nếu không phải trong lúc giao hợp, Nhạc Nhạc cũng rất khó phát hiện người này. Hắn biết thích khách hiện tại chỉ chờ mình tỏ ra mệt mỏi, khi đó là cơ hội hạ sát thủ tốt nhất nhưng hắn lại không biết rằng sau khi Nhạc Nhạc xuất khí chính là lúc tinh thần vũ công càng thêm thanh tịnh.

Giải quyết Thu Nguyệt xong, Nhạc Nhạc cũng không quên vuốt ve mơn trớn, nằm trên thân nàng thì thầm nói:

“Ta đi ra ngoài dụ hắn rời đi bảo vệ an toàn cho các nàng, nghe lời, ngoan!”

Vừa nói vừa hôn lên đôi môi anh đào lạnh như băng sau cơn cao trào.

Thu Nguyệt cảm thụ được ái ý, yêu thương của hắn, ôn thuận gật đầu.

Nhạc Nhạc không mặc y phục, lén giấu Truy Tâm Kiếm trong ngực, lẩm bẩm nói:

“Nga, rốt cục cũng làm xong rồi, đi nhà xí thôi!”

Nói xong đi về phía trong viện.

Từ nóc phòng trượt xuống một đạo hắc ảnh, như quỷ mị hư vô đi theo Nhạc Nhạc, mắt lộ ra thần sắc phức tạp.

Nhạc Nhạc vừa mới bước vào nhà cầu bằng cỏ tranh liền cảm giác một cỗ đao khí lạnh như băng phô thiên cái địa đánh tới

“Cái này không phải ám sát, đúng là phá hoại tài sản công dân mà! Cả kể là nhà xí!”

Hắn sớm có chuẩn bị, nói tới nói lui, vẫn là động tác phóng vút lên cao.

Bay lên không trung chỉ chừng hai trượng, nhà cầu dưới chân đã bị san thành sân bóng, còn chưa kịp tiếc rẻ ánh đao đầy trời đã hướng hắn bổ tới, Nhạc Nhạc một lên trốn một bên mắng:

“Oa.. Huyết Ảnh! ngươi thật đúng là tới ám sát lão tử nha, buổi chiều còn giả bộ mềm nhũn đáng thương giờ đã hung hăng như cọp cái, ta làm sao lại đi trêu chọc ngươi cơ chứ!”

Huyết Ảnh cũng không lên tiếng, thân ảnh kỳ huyễn, sát trận hư hư thực thực. hai tay cầm đao mỗi một đao đánh xuống đều mang theo chân khí thẳng tay tàn phá phòng ốc phụ cận, cỏ cây gãy nát hoang tàn, đây không phải ám sát mà quả thực là biểu diễn

Nhạc Nhạc mắng mỏ một hồi cũng thấy sát ý của đối phương đã có biến chuyển liền nói:

“Uy! Mới vừa rồi rình coi ta hồi lâu, có phải cảm thấy ta dũng mãnh vô địch hay không, cho nên không nỡ hạ thủ nữa. Nếu là như vậy thì nên nói ra, thiếu ta cho ngươi! Hắc Hắc!”

“Ngươi!...”

Huyết Ảnh đao thế hơi chậm lại:

“Hèn hạ! tiểu tặc nhà ngươi phải bị băm thành vạn mảnh!”

Nói xong, đao thế vừa chuyển sát khí lạnh như băng bỗng gia tăng, đao ảnh đầy trời quy vi nhất đao tựa hồ có thể huy động linh khí trong mấy trượng, uy lực một đao đơn giản này còn lớn hơn cả thiên đao vạn đao hướng đầu Nhạc Nhạc bổ tới.

Nhạc Nhạc ngầm cười khổ:

“Đùa quá chớn rồi!”. chỉ cảm thấy một đao kia có muốn tránh cũng không được, liền hoành kiếm ngăn cản, chiêu trước mắt này chỉ có thể sử dụng kiếm khí để ngăn cản.

Hắn không dám khinh thường, toàn lực phát ra một đạo kiếm khí uy lực, kiếm quang phấn hồng như phi long nhất bàn đón nhận đao khí từ ba trượng lao tới. Bỗng nhiên Kiếm Long như mất đi mục tiêu, một đao kinh thiên động địa kia liền phân thành trăm ngàn tiểu đao sắc nhọn đem Nhạc Nhạc vây lại, từ bốn phương tám hướng xạ về phía hắn.

Sớm đã kinh động đến đám người Tư Đồ Bằng, Trương Mạnh Chu Thuận lại càng kích động nhìn Nhạc Nhạc bị đao quang vây lấy, thất thanh hô:

“Bây giờ thì hắn chết chắc!”

Tư Đồ Bằng cũng thầm nghĩ một đao kia cho dù là công phụ hiện tại của mình cũng rất khó ngăn cản, Vương Nhạc Nhạc không chết cũng trọng thương.

Liễu Tiêm Tiêm bị Nhạc Nhạc hành hạ tới nửa đêm, vừa mới chợp mắt một tý đã nghe tiếng đánh nhau trong viên, vội rời giường quan sát liền liếc thấy ngay Nhạc Nhạc bị đao quang đầy trời vây quanh, khẩn trương đến độ thiếu chút nữa đã khóc thành tiếng, xúc động trong lòng bật lên như một sợi dây cung

“Mau tránh ra!”

Nàng kinh hoảng hét lên.

Cung Như Mộng mặc dù thiếp đi vì mệt nhưng võ công vẫn là nhất lưu, nghe thấy tiếng động cũng bật dậy, nghe Thu Nguyệt nói chuyện thích khách lại càng gấp gáp, vội cầm vũ khí bay về phía nội viện

“Nhạc lang! mau tránh đi!”

Nhìn thân hình Nhạc Nhạc bị vùi lấp trong nguy hiểm liền toàn lực phát động Minh Nguyệt khinh công như thiên ngoại phi tiên lao tới vòng chiến cực nhanh.

Huyết Ảnh phát ra một đao kia cũng hối hận thật sâu, đao thế đã thành như thuyền lao theo thác, sao có thể thu hồi

“Ta không phải cố ý, ngươi ngàn vạn lần phải tránh!”

Chính nàng cũng không hiểu vì sao trong lòng lại thốt lên như vậy.

Vương Nhạc Nhạc lúc này mới phát hiện chuyện tình nghiêm trọng đến mức nào thì cười cũng không nổi nữa rồi. Thân giữa đao quang như con thuyền lênh đênh trên con sóng dữ, không cẩn thận là thuyền đắm thân vong. Nói thì dài nhưng đao khí này vừa chuyển đã lao ngay đến trước mặt.

“Bốn phương tám hướng, trên dưới trái phải tất cả đều là tiểu đao… ta sẽ không chết, thầy bói nói ta sẽ sống đến chín mươi chín tuổi… còn có bao nhiêu lão bà chờ ta ở nhà đâu rồi, Nhược Tuyết, Yên Nhi, Kỳ nhi… còn có Tiêm Tiêm tiểu nương tử còn chưa kịp cua tới tay, ta làm sao mà chết được đây?”

“Đao khí… ở trong đao khí đều là mục tiêu của nó, chỉ có chân khí mạnh hơn hoặc là binh khí không thể thương tổn… Thệ Ngôn!”

Chỉ cần Nhân Kiếm hợp nhất là có thể giải quyết khốn cảnh trước mắt nhưng phải đem thân thể thu nhỏ hơn nữa mới được… hơn nữa không không có mục tiêu công kích “Thệ Ngôn” sẽ đả thương chính mình… chẳng lẽ đi công kích Huyết Ảnh… Không, còn chưa có xemm dung mạo của nàng … sao có thể giết nàng được… Tự mình đánh mình sao?”

Những ý nghĩ này chỉ quyết định phút chốc trong đầu hắn, Ngự Nữ chân khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, hai tay giơ Truy Tâm Kiếm kên, ngửa mặt lên trời huýt dài, phấn hồng hộ thể chân khí càng thêm dày đặc càng ngày càng nhỏ, cuối cùng co lại thành hình Truy Tâm Kiếm. Dừng lại một chút trên không trung hộ khí càng trở nên đậm nhỏ hơn, mơ hồ chỉ còn lại một thanh trường kiếm huyết hồng nồng đậm kiếm khí như một con xích long bay vút lên, đâm về một góc đao khí yếu nhất.

“Thệ Ngôn” lúc này, Nhạc Nhạc đã đem thân thể thu nhỏ hơn, cảnh giới nhân kiếm hợp nhất lại tiến thêm một bước dài. Chân khí cường đại đó trong nháy mắt tạo thành một vòng bảo bộ kim khí, nhưng tiểu đao sắc nhọn đâm vào người vẫn không hề dễ chịu khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt, thầm mắng:

“Hừ hừ, Huyết Ảnh, ngươi có rơi vào tay ta thì hảo hảo mà chịu đựng, cầu trời phù hộ ngươi lớn lên không quá xấu nếu không ta hi sinh lần này thật là uổng công!”

Chúng nữ đang lo lắng chợt thấy đuôi cự long kéo thật dài laoo ra khỏi đao quang sát trận, Thệ Ngôn vẫn kiên định như cũ lại không có mục đích rõ ràng, cường đại sát khí nổ ra tứ tán, Huyết Ảnh gần Truy Tâm Kiếm nhất bị sát khí phân tán ép lùi lại mấy bước kinh ngạc nhìn chằm chằm Truy Tâm Kiếm như có sinh mạng “Sát khí mạnh mẽ như vậy vì sao không hướng ta tiến công?”

Tất nhiên là chẳng có ai trả lời nàng… Sát khí đang dần biến mất, phi long trên không trung chao đảo liệng trái liệng phải như say rượu, không cam lòng chậm rãi rơi xuống. Cách mặt đất ba bốn thước Nhạc Nhạc mới hiển lộ thân hình, há mồm ho ra một ngụm máu tươi, cười khổ nói:

“Ha ha, Luân Hồi đệ nhất sát thủ quả nhiên không đơn giản thiếu chút nữa muốn lấy cái mạng nhỏ của ta!”

Cung Như Mộng cùng Tứ Nguyệt chấp sự phi tới đỡ hắn, vội kiểm tra thương thế Nhạc Nhạc. Huyết Ảnh thấy Nhạc Nhạc chẳng qua chỉ bị chút thương nhẹ, lo lắng qua đi tức khí lại tới nói:

“Không chết coi như ngươi mạng lớn, ta còn sẽ đến!”

Nói xong liếc qua Tư Đồ Bằng thân hình phiêu hốt trên không trung chỉ lưu lại một chuỗi bóng đen nhàn nhạt.

Tư Đồ Bằng âm thầm nắm chặt nắm đấm, thất vọng thở dài nói:

“Chỉ kém một chút, mấy nữ nhân bên cạnh lại là Minh Nguyệt Cung. Thật nhìn không ra, chống lưng của hắn quả thật không nhỏ, trước làm sao không tra ra hắn có nhiều mối quan hệ phức tạp như vậy chứ!”

Trương Cường thấy Vương Nhạc Nhạc thổ huyết nói:

“Công tử có muốn chúng ta âm thầm thêm chút sức đem hắn làm thịt?”

Tư Đồ Bằng trừng mắt nhìn hắn một cái nói:

“Năm nữ tử bên cạnh hắn, ngươi có thể đánh được người nào?”

Trương Cường nhìn Cung Như Mộng một cái nuốt nước bọt đánh ực, không dám nói thêm nửa chữ. Chu Thuận thầm nhủ may mà hắn không có lắm mồm, chính là chỉ trỏ Ba Mộc Đồ cùng Điếu Tử Quỷ ý nói “Cộng thêm bọn họ nữa thì sao đây?”

Điếu Tử Quỷ hất hất đầu, không nói một lời trở về phòng, Tư Đồ Bằng nhìn ngốc đầu Ba Mộc Đồ cười khổ không nói

“Võ công nhất lưu chẳng qua là ám sát còn không bằng các ngươi nữa! Huyết Ảnh còn hai lần ám sát, để xem Vương Nhạc Nhạc còn có may mắn lần sau hay không!”

Nói xong không lý tới bọn họ nữa chuyển hướng về phòng.

Liễu Tiêm Tiêm thấy Vương Nhạc Nhạc thoát nạn, thích thú lầm rầm tạ ơn ông trời, một tay còn vỗ vỗ bộ ngực đang cuồng loạn, chợt thấy Nhạc Nhạc bị thương hướng mình mỉm cười, tim đập càng nhanh hơn, cũng kinh ngạc nở nụ cười đáp lại cho đến khi Liễu Côn tới gần.

“Tiêm Tiêm, tam thúc không có lừa con đâu! Chiêu cuối cùng của Vương Nhạc Nhạc đó là vì sát ý chưa hết nên mới bị chiêu thức cắn trả mà bị thương. Nếu hắn toàn lực xuất thủ, Luân Hồi thích khách kia sợ rằng không chết cũng bị thương.”

“Tam thúc, người nói với con mấy thứ này là tại sao, con cứ mặc kệ hắn sống chết đấy!”

Nói xong cũng không thèm quay đầu lại chạy về phòng.

Liễu Côn nhìn theo bóng lưng của nàng khẽ than tiếc:

“Mấy năm nay trôi qua với nó thật không dễ dàng, nếu nó có thể tìm được người nương tựa, đại ca trên trời có linh thiêng cũng yên lòng yên dạ!”

“Vương Nhạc Nhạc mặc dù hoa tâm nhưng so với việc bị cuốn vào vòng đấu tranh gia tộc còn tốt hơn trăm lần!”

Lão ngắm nhìn gian phòng của Tư Đồ Bằng thầm nói trong lòng.

Lúc này, khắp nơi dâng lên làn sương nhàn nhạt, ngọn núi dần mông lung, thân ảnh bên cạnh phòng ốc dần dần biến mất.

/123