Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 80: Mạo danh

/123


Cũng giống như Trương Mạnh Chu Thuận, Tư Đồ Bằng cũng bị mê hoặc đến ngây dại

“hi hi hi” Tiếng cười đắc ý lại vang lên, Trương Mạnh, Chu Thuận cùng phát ra âm thanh thảm thiết như lợn chọc tiết. Tư Đồ Bằng bị tiếng thét chói tai thức tỉnh quay lại thì thấy bọn họ đang ôm rít cổ đã có thêm một vết chém mờ mờ, chút máu tươi đã rỉ ra.

“Nhị ca, thủ hạ của huynh đều là một lũ vô dụng, nếu ta là địch nhân hai người bọn họ đã mất mạng rồi… ha ha, nhị ca máu mũi còn đang chảy kìa!”

Tư Đồ Mẫn vũ mị nghịch ngợm tiểu đao trong tay, cũng không thèm nhìn tới sắc mặt hai người Trương, Chu đã tái mét như tro.

Tư Đồ Bằng lúng túng quát lên:

“Tiểu muội, muội vẫn cứ tùy hứng như vậy. Tối nay sẽ hành động, muội đả thương bọn họ lại ít đi hai trợ thủ đắc lực, muội…”

Hắn đột nhiên không nói được nữa bởi Tư Đồ Mẫn đang ủy mị than thở, đôi mắt hẹp dài như mực tựa hồ bị phủ lên một lớp sương mù, cánh mũi cao ngạo dựng đứng lên, bĩu bĩu đôi môi hồng nhuận, âm thanh vô vàn ủy khuất nói:

“Nhân gia chẳng qua chỉ đùa một chút thôi mà, bảy tám năm không gặp vừa thấy mặt đã dạy dỗ Mẫn nhi!”

Trương Mạnh Chu Thuận quên hết đau đớn vội thay nàng giải thích:

“Ta… chúng ta không có chuyện gì, nhị công tử chớ nên trách tội nhị tiểu thư, là chúng ta kém cỏi.”

Tư Đồ Bằng cũng đột nhiên thấy mình thật quá đáng, tại sao có thể quát mắng muội muội như vậy, vội lấy lòng nói:

“Ha ha, Mẫn muội không nên tức giận, là nhị ca không đúng, là hai người bọn họ không có mắt thôi.”

Tư Đồ Mẫn đột nhiên mất đi vẻ u oán, cười nói:

“Hi hi hi, các ngươi cũng nhận sai, bổn tiểu thư cũng không thèm truy cứu nữa. Có cái gì ăn không nhanh mang lên đây bồi bổ cho ta, đứng đực ra đấy làm chi, mau mau!”

Bọn họ lúc này mới biết đúng là vừa rồi đã mắc mưu Tư Đồ Mẫn nhưng cũng không tiện phát tác. Nhìn nhau mấy cái, Trương Mạnh Chu Thuận lại càng thêm buồn bực, đã bị ăn chém lại còn phải vì ả cầu tình, chuẩn bị thức ăn cho ả

Mấy người đang hầu hạ Tư Đồ Mẫn ăn cơm, từ trên cửa sổ nhanh chóng tiến vào một đạo hắc ảnh, Tư Đồ Bằng cùng hai tham tướng cuống quýt đề phòng nghênh đón kẻ địch. Chỉ có Tư Đồ Mẫn động cũng không thèm động, yêu kiều liếc nhìn bóng đen một cái, cười nói:

“Có thể tiến tới gần bọ ta ba trượng mà không bị phát giác, chẳng lẽ là Luân Hồi huyết ảnh?”

Tư Đồ Bằng thấy rõ bóng đen vội thở phào một cái, thả lỏng bảo đao trong tay:

“Ngươi tới làm gì? Chẳng lẽ nhiệm vụ ủy thác cho ngươi đã hoàn thành?”

Hắn mang theo đầy bồ hi vọng hỏi.

Huyết Ảnh phất tay ném cho hắn một tờ giấy hoa:

“Nhiệm vụ thất bại, trả lại ngân phiếu.”

Nàng vừa liếc qua Tư Đồ Mẫn một chút nghĩ:

“Con bé này cùng Cung Như Mộng dung mạo rất giống, đặc biệt là ánh mắt cùng cánh mũi!”

Tư Đồ Mẫn thấy Huyết Ảnh quan sát mình lại càng thêm đắc ý, tự tin ưỡn cong bộ ngực sữa, mỉm cười nói:

“Huyết Ảnh còn giết người không nổi sao? Chẳng lẽ là tên Vương Nhạc Nhạc mới nổi kia, nghe nói hắn cực kỳ phong lưu tuấn tú, chứ không phải cô yêu hắn đấy chứ?”

Huyết Ảnh nghe thế trong lòng khẽ run, thầm nghĩ

“Yêu? Chẳng lẽ là như thế này sao?”

Trong ánh mắt lại lóe lên nửa phần ba động, lạnh lung trợn mắt nhìn Tư Đồ Mẫn hạ giọng:

“Chuyện Huyết Ảnh ta không khiến ngươi quản, cáo từ!”

Nói xong hóa thành một chuỗi ảo ảnh biến mất theo đường cũ.

Tư Đô Bằng nhìn ngân phiếu trong tay, tức giận đem vò thành một cục căm giận nói:

“Tên Vương Nhạc Nhạc chết tiệt kia nhiều lần phá hỏng chuyện Tư Đồ gia, không giết hắn tâm ta không yên. Nghe nói Thất Sát đao sắp tới Nam Lăng rồi, đến lúc đó xem hắn chết khó coi ra sao!”

Tư Đồ Mẫn tò mò nhìn sắc mặt hắn, xảo tiếu nói:

“Vương Nhạc Nhạc đó thật là phường lợi hại, cho muôi chút thời gian sẽ thu thập hắn thôi!”

Tư Đồ Bằng nhìn chằm chằm nàng một cái lắc đầu không nói, thầm nghĩ:

“Muội hay là không nên gặp là tốt nhất nếu thấy sợ rằng… ngay cả sư phụ muội khả dĩ đã được!”

Tư Đồ Mẫn như thể nhìn thấu tâm tư của hắn, khẽ không vui nói:

“Giờ tý tối nay, các ngươi chuẩn bị một chút, đến lúc đó ta cùng sư phụ đi trước quan chiến!”

Lời nói chưa dứt đã không thấy người đâu.

Trương Mạnh, Chu Thuận vẫn là không thể nào khống chế tâm thần, ngơ ngác nhìn nơi nàng biến mất, nước miếng nhễu cả ra.

******************

Liễu Côn tìm thấy Liễu Tiêm Tiêm thì trời đã tối, thấy nàng đang ngồi trong ngực Nhạc Nhạc ăn thỏ hoang nướng tự chế. Lão thấy tình hình như thế không cần đến đầu óc cũng biết đã xảy ra chuyện gì, mặc dù sớm đã ngờ tới kết quả nhưng vẫn không nghĩ là lại nhanh như vậy.

Liễu Tiêm Tiêm thấy thúc thúc Liễu Công tìm tới, vội chui từ trong ngực Nhạc Nhạc đứng lên, áy náy hô:

“Tam thúc, con ở chỗ này… Ách, thì ra đêm cứu con chính là Nhạc lang, chàng nướng thịt thỏ thật ngon nha!”

Vương Nhạc Nhạc biết Liễu Côn là thân thúc của nàng, là trưởng bối trong tộc, vội vàng cười kính lão nguyên một con thỏ hoang

“Tam thúc, sau này chúng ta là người một nhà rồi, thỉnh thúc chiếu cố nhiều hơn, ở trước mặt nhạc mẫu nói tốt cho con mấy lời!”

Liễu Côn đối với Nhạc Nhạc rất có hảo cảm, sao nỡ nói không, khi nói chuyện cũng không quên báo cho những huynh đệ khác đã tìm thấy người. Cùng Nhạc Nhạc hàn huyên hồi lâu mới bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, liền quay ra bốn phía phát ra tiếng chim hót đặc biệt. Không lâu sau các huynh đệ khác cũng lũ lượt kéo về mệt mỏi không chịu được, lại ngửi thấy hương thịt thỏ non nướng cũng bất chấp oán giận, giành miệng ăn lấy ăn để, thi thoảng hướng Nhạc Nhạc nói cám ơn, nghe nói đã là vị hôn phu tương lại của trường chủ lại càng thêm cung kính.

Lúc này Long Điêu từ đàng xa chạy tới, trong tay còn đang năm một chú thỏ béo mập, nó lấy lòng ném cho Nhạc Nhạc, chít chít chi chi nhảy vào lòng hắn thoải mái ngủ vùi.

Cung Như Mộng tất nhiên không đồng ý, túm lấy nó ôm vào ngực mình nói:

“chỗ này là của ta, ngươi sang chỗ ta đi!”

Đô Đô hiển nhiên không dám cùng Như Mộng tranh đọa, ủy khuất le lưỡi dùng cái đuôi che kín mắt tức giận ai cũng không để ý tới. Một lát sau Nhạc Nhạc quyết định đi đường suốt đêm.

“Công tử! tại sao phải đi đường suốt đêm?”

Hạ Nguyệt không giải thích được hỏi.

“ta ngửi được mùi mỹ nữ, muốn đi nhanh để nhìn thấy các nàng!”

Nhạc Nhạc nói giỡn.

“Nhạc lang… thật xấu xa, có chúng ta ở bên còn muốn nghĩ tới nữ nhân khác, hừ!”

Chúng nữ nghe xong nhao nhao tức giận.

Nhạc Nhạc tự nhiên là không yên lòng về Tư Đồ bằng, dù sao cũng không quá mức mệt mỏi, một bên trêu đùa chúng nữ, một bên chậm rãi theo đường núi, hướng Long Cốt huyện đi tới.

********************

Long Cốt huyện, phủ nha tri huyện. Tế tổ Nam Lăng vương ngày thứ bảy.

Nha hoàn tỳ nữ sớm đã ngủ, trong phòng khách quý hãy còn sáng sủa.

Nam Lăng Vương đã qua năm mươi, tử diện ngân tu, thể trạng tráng kiện, nội quang trong mắt lập lòe, một thân nội công tu vi đã lô hỏa thuần thanh. Lão nôn nóng đi tới đi lui trong phòng, trong lòng mơ hồ cảm thấy có việc lớn sắp phát sinh, lão vuốt ve Long Giác ngân thương trên bàn, có chút cảm khái tuổi xế chiều than tiếc:

“nhớ năm đó chinh chiến sa trường, huyết phong tinh vũ kinh lịch chiến sự cũng trên trăm tràng, cũng không có phiền não đến như thế. Chằng lẽ Vương gia ta đại thế đã mất, nếu không ông trời vì sao phải tuyệt hậu của ta…”

“lão gia không nên suy nghĩ nhiều quá, con ta mạng khổ, lại ở tân hôn ngày đó say rượu ngã chết, ai… lần này tế bái tổ tiên hy vọng có thể nhận được sự phù trợ lượng thứ của liệt tổ liệt tong.”

Một vị quý phu nhân khuôn mặt phúc hậu khoác thêm một kiện áo bào cho lão.

Nam Lăng vương chuyển thân hổ bắt được tay phu nhân nhìn khuôn mặt nàng đầy nếp nhăn, thương yêu nói:

“phu nhân không nên vì chuyện này mà phiền lòng, hết thảy đề có số mệnh, ai, chẳng qua là Đình Nhi đáng thương mới vừa vào cửa nhà đã thành quả phụ!”

Nàng tiếc hận nói:

“đúng vậy a, vài ngày trước truyền tới tin tức nói thông gia Quan Thành Phong bị chính sư đệ trong Đao Cốc hại chết, lại càng khiến Đình Nhi thương tâm, ngay cả thân nhân duy nhất cũng mất đi. Làm mối cho nó mấy vị quý tộc công tử cho nó, nõ cũng không thèm nhìn lấy một cái, nói muốn hầu hạ chúng ta cả đời, chúng ta như thế nào mà yên lòng cho được kia chứ!”

Nam Lăng vương lại mặt ủ mày chau như trước nói:

“Tên sư đệ Quan Thái kia của nàng võ công cao cường, nhân phẩm tướng mạo cũng không tệ, hay nàng hỏi Đình Nhi một chút có vừa ý hay không?”

“Ha ha, lão gia.. cũng đừng nên ép chuyện uyên ương quá mức, Đình Nhi đối với hắn mặc dù đồng môn nhưng không có một chút tình cảm khác thường nào, điểm này tôi so với ông còn rõ ràng hơn nhiều. Nghe tôi, chúng ta cũng sớm nghỉ ngơi đi, chờ Đình Nhi gặp được người thích hợp, chúng ta thu nàng làm con gái nuôi, chuẩn bị đồ cưới đem nàng đi xuất giá.”

“ừm, cũng chỉ có thể như thế!”

Nam Lăng Vương gật đầu, đang muốn trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, thình lình nghe tiếng cảnh la vang lên.

“Vương gia, không tốt rồi, có lượng lớn thích khách lẻn vào!”

“Vương gia, không tốt rồi có đến hai nghìn tinh binh toàn bộ bị trúng thuốc mê chỉ còn hai tram gia tướng dùng được.”

“Vương gia, chuồng ngựa cháy, chiến mã cũng sợ quá chạy mất rồi…”

Tin tức xấu hết cái này đến cái kia truyền đến tai Nam Lăng vương. Lão nhanh chóng mặc lên xiêm y, năm lên Long Giác ngân thương nói:

“bảo vệ phu nhân cùng thiếu phu nhân, những người khác đi theo ta!”

“Công Công, xảy ra chuyện gì?”

Thanh âm nhu hòa uyển chuyển truyền đến, không mang theo một tia kinh hoàng, một cô gái cao quý đẹp tịnh lệ từ ngoài cửa đi vào. Tuy là trang phục thiếu phụ lại là dung nhan thiếu nữ. Nếu Nhạc Nhạc ở đâu chắc chắn sợ hãi than tướng mạo của nàng không chỉ xinh đẹp mà nàng cùng Tiên Vu Yên có quá nhiều chỗ tương tự.

Quý phụ nhân kéo Quan Đình, khuyên nhủ:

“Đình Nhi cũng bà bà ở chung một chỗ chớ nên chạy loạn phía ngoài rất nhiều thích khách.”

“Tiểu thư có Quan Thái ta ở chỗ này dù liều mạng cũng phải bảo vệ an toàn cho tiểu thư! Người cứ yên tâm!”

Thanh âm thật thà của Quan Thái từ ngoài cửa truyền đến, đã bị tiếng hét loạn luẩn quẩn xung quanh vẫn có thể rõ ràng nghe thấy, nội công hồi còn ở Lạc Thành rất có tinh tiến.

Nam Lăng Vương nhìn thích khách che mặt đông nghịt, thầm kêu không ổn liền quát gọi Quan Thái:

“An toàn của các nàng liền giao cho ngươi, tìm cơ hội đưa các nàng chạy trốn hướng Nam Lăng thành! Những người khác… theo ta mở một đườn máu!”

Nói xong, xốc lại tinh thần huy vũ ngân thương trong tay, nghênh hướng thích khách. Gia tướng vương phủ thấy chủ tử hãy còn cái dũng uy bất khuất như vậy, vứt mọi uể oải sợ hãi, liều mạng che chở Nam Lăng đột vây, nhất thời cũng chiếm thế hòa, song phương giằng co không phân cao thấp.

Quan sai huyện thừa phủ bất quá cũng mười mấy người, võ công lại càng không phải cao đẳng, núp ở trong góc lạnh run, mượn danh nghĩa bảo vệ Huyện Thừa đại nhân, đầu cũng không dám lộ, cho dù ánh lửa ngút trời, tiếng chém giết liên mien

Tư Đồ Bằng che mặt, đứng trên nóc nhà cao nhìn xuống tình hình chiến đấu trong viện, bên cạnh có hơn mười cao thủ làm bạn, quay sang nói với một tên che mặt có vẻ lớn tuổi nói:

“Đương thúc, người xem còn bao lâu nữa mới có thể tiêu diệt hết gia tướng Nam Lăng vương?”

Tư Đồ Bất cảnh đánh nhau dưới sân, hắc hắc âm hiểm cười nói:

“Hiền chất yên tâm, Nam Lăng vương phủ nhân mã đã như nỏ cứng hết đà, lại không có ngoại viện, không qua được nửa canh giờ!”

Hắn bình tĩnh nói:

“Nếu là người Vạn Lý Minh chịu đem hết toàn lực, một khắc đồng hồ là có thể bình định địch nhân, xem ra Vạn Lý Minh còn dấu tâm tư!”

Tư Đồ Bằng hừ lạnh một tiếng:

“Đầu lĩnh chính là Vạn Lý Minh trưởng lão – Mã Phương cùng Mã Viên, có cần thiết nhắc nhở bọn họ một chút để cho bọn họ nhớ lại mình là họ Mã hay họ Tư Đồ”

“Đúng là bọn hắn!”

Tư Đồ Bất âm hiểm gật đầu, bỗng chỉ vào một chỗ hô:

“Phách Vương kiếm Điền Thăng? Hắn làm sao lại ở chỗ này?”

Tư Đồ Bằng trợn mắt một cái, thầm nghĩ:

“ta nào biết, nơi này người mới là tổng chỉ huy!”

Bất quá vẫn trả lời:

“Võ công của hắn mặc dù cao cường cũng không tạo nên bao nhiêu tác dụng, ân, hai người Tam Mộc Đồ cùng chiến một chỗ, hai người công lực tương đương, hẳn là có chút nguy hiểm”

Nhìn chung quanh một chút hỏi:

“Sao lại không thấy Hồ Cơ?”

Tư Đồ Bất nghe hai chữ Hồ Cơ sắc mặt nhất thời tái nhợt nói:

“võ công của nàng cực cao, lai vô ảnh khứ vô tung, đến ta cũng không biết tung tích của nàng”

Phía sau mấy người cũng hoảng sợ lắc lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Tư Đồ Bằng không biết vì sao lại sợ nghe cái tên này, quay đầu nhìn tình hình chiến đấu trong viện không hề nói nửa câu.

Quan Thái canh giữ ở cửa không để cho thích khách bước vào nửa bước, chợt thấy Điền Thăng xuất hiện có chút vui mừng hô:

“Điền huynh ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

Điền Thăng huy kiếm giết tên thích khách áo đen, không quay lại quát Quan Thái:

“Ta muốn phá giải đao pháp mới của ngươi, muốn cùng ngươi so chiêu lần nữa. Hôm trước đến Nam Lăng tìm ngươi, nghe người ta nói ngươi đến Long Cốt huyện cho nên ta cũng tới đây.”

“ha ha, hảo, chỉ cần Quan Thái hôm nay không chết ngày khác nhất định cùng ngươi chiến đến thống khoái!”

Quan Thái tùy tâm huy sai đao khí, hào tình vạn trượng nói.

Điền Thăng đột nhiên sinh ra ý nghĩ không cách nào chiến thắng được hắn, buồn bực nói:

“Một lời đã định!”

Nói xong đón nhận thế đánh của Tam Mộc Đồ, thấy đao pháp hắn dùng cùng Quan Thái cực kỳ tương tự, hứng thú đại tăng. Mã Phương cùng Mã Viên biết Tư Đồ Bằng huấn thị sau lung, biết bị hắn phát hiện không có hết sức cũng không dám lười biếng nữa, suất lĩnh hơn tram cao thủ chính thức gia nhập hỗn chiến. Áp lực về phía gia tướng Nam Lăng vương phủ nhất thời đại tăng, thương vong đại tăng, kêu đau không ngừng, Qua Thái đã mất uy mãnh ban đầu, thể lực không đủ huy vũ Liệt Nhật đao, lúc nào cũng có cao thủ đột phá thủ hộ của hắn tiến vào nội thất, Quan Đình cùng Vương phu nhân lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.

Tư Đồ Bằng phất tay một cáu, để cho hộ vệ phía sau cũng gia nhập vòng chiến, muốn thu thắng lợi một cách nhanh chóng. Trên nóc nhà chỉ còn Tư Đồ Bất theo sau hắn, theo hỏa thế lan tràn đã tới chố núp của Quan Đình cùng Vương phu nhân, hai người bất đắc dĩ đành phải chạy ra tránh khói lửa tiến vào mảnh đất đầy mùi máu tanh. Quan Thái trên người nhiều chỗ bị thương, bị mười mấy cao thủ nhất lưu vây quanh, nhất thời không cách nào đột phá, thấy hai người Quan Đình đang trong hiểm cảnh, chỉ có thể cao giọng hô:

“Tiểu thư chạy mau!”

“Phu nhân! Đình Nhi!”

Nam Lăng vương gấp đến độ chiêu thức hồn loạn, quan tâm hướng các nàng la lên. Chỉ là khoảng cách quá xa, ở vòng vây của vô số thích khách, lực bất tòng tâm.

Hai người đã bị bao vây. Thích khách nhìn ra các nàng không có võ công, lại càng đắc ý, phất tay chém tới.

Hai người thế mới biết sợ, hoảng hốt thét lên, bưng chặt hai mắt

“A…a…a”

Tiếng kêu thảm thiết bên cạnh các nàng tiên tiếp vang lên, chờ Quan Đình mở mắt, phát hiện thích khách muốn giết mình ngực cắm đầy vũ tiễn màu vàng, mà thân thể như không cành liễu bay tới trong lòng một thiếu niên áo trắng. Thiếu niên kia vô cùng tuấn mỹ lại cùng tiên phu có mấy phần tương tự, đang nhớ lại tình cảnh lúc mới gặp gỡ tiên phu.

Năm đó nàng len lén chuồn ra Đao Cốc, gặp phải nguy hiểm, giống như trong lúc nguy nan ngày trước, tiên phu lại xuất hiện cứu nàng bắt sống trái tim nàng.

Nàng kinh ngạc nhìn Nhạc Nhạc thầm nghĩ:

“lão thiên đã an bài hai tràng cảnh thật giống nhau để cho ta một lần nữa mắc vào lưới tình ư?”

Lòng nàng quýnh lên tim đập rộn ràng khiến nàng trở về với hiện thực ngửi mùi hương cơ thể hắm nàng đã có chút say mê rồi.

Vương Nhạc Nhạc cũng không đàng hoàng, nhìn chằm chằm Quan Đình tâm tư đang hỗn loạn, thầm nghĩ:

“Nàng cùng Yên Nhi quá giống, trở về Lạc Thành phải hỏi ngay xem Yên nhi có tỷ muội hay không mới được”

Nghĩ tới đây thích thú lại gần lỗ tai nàng nhẹ nhàng nói:

“cô nương cùng phu nân nhà ta lớn lên thật giống nhau quá!”

Quan Đình trong đầu ông lên một tiếng, mặt đỏ bừng, thầm nghĩ:

“hắn và tiên phu nàng rất giống nhau chẳng nhẽ thật sự là chàng?”

Một thanh âm trẻ thơ cắt đứt phán đoán của nàng.

“Nhạc lang vị bà bà này nặng quá!”

Cung Như Mộng ôm Vương phu nhân rơi xuống bên cạnh Nhạc Nhạc chu cái miệng nhỏ nhắn bất mãn kêu lên.

Vương phu nhân kinh hồn chưa định, lại bị Cung Như Mộng thiên chân vô tà nói như vậy, thiếu chút nữa xấu hổ ngất đi, chợt thấy Quan Đình sắc mặt đỏ bừng so với mình còn xấu hổ hơn, tò mò nhìn Nhạc Nhạc đột nhiên thân thể chấn động lẩm bẩm thốt lên: “Vân nhi!”

Vương Nhạc Nhạc linh thức cảm thấy Vương phu nhân tâm tình kích động cùng tư niệm, buồn bực nói:

“Vân nhi là ai? Ta tên là Vương Nhạc Nhạc… phu nhân nhận lầm người sao?”

Quan Đình sau khi hạ xuống, từ trong ngực Nhạc Nhạc chui ra, từ chính diện đánh giá Nhạc Nhạc, kinh hãi đến không khép được miệng

“Thật là giống nhau!”

“Nhạc lanh, các người làm gì đó? Rất nhiều sát thủ kìa!”

Liễu Tiêm Tiêm làm nhiều việc một lúc, cộng thêm Long Điêu cực nhanh mở đường, hữu kinh vô hiểm chạy đến trước chân Nhạc Nhạc. Lúc này Nam Lăng Vương cũng dẫn dắt tàn quan giết trở lại, kiểm lại một chút phát hiện gia tướng còn có hơn bốn mươi người, bị hơn ba tram cao thủ nhất lưu vây vào giữa. Ngẩng đầu nhìn Vương Nhạc Nhạc kinh nghi nói:

“Giống quá…”

Tư Đồ Bằng cứ nghĩ kế hoạch sẽ may mắn hoàn thành, không ngờ Nhạc Nhạc nửa đường giết ra, giận đến thiếu chút nữa trượt chân ngã từ nóc nhà, nổi giận hướng Tư Đồ Bất quát:

“Giết, giết hết cho ta một mống cũng không bỏ qua, đặc biệt là tên thiếu niên áo trắng có cái hộ thể chân khí phấn hồng kia, người nào giết được hắn ta liền thưởng mười vạn ngân lượng!”

Tư Đồ Bất biết chuyện giữa hắn và Vương Nhạc Nhạc, thấy Tư Đồ Bằng ra lệnh, vôi thuận theo tâm ý hắn truyền lệnh nói:

“Giết chết Vương Nhạc Nhạc! Phần thưởng mười vạn ngân lượng!”

Chúng thích khách che mặt đang muốn hướng Nhạc Nhạc quăng ám khí, chợt nghe bốn phía tiếng động rung trời truyền đến, chừng hai nghìn người, nhất thời vỡ mộng, tự mình cũng thành ra bị bao vậy, Tư Đồ Bất kinh sợ nói:

“Bọn chúng bị thuốc mê ngủ đủ ba ngày, làm sao lại tỉnh lại vào lúc này!”

Tư Đồ Bằng nhìn hắn chằm chằm, phẫn nộ nói:

“Ta làm sao biết, đây đều là kế hoạch của ngươi, Hồ Cơ cùng tiểu muội làm sao còn chưa tới?”

Đang lúc ấy thì từ đằng xa một đạo nhân ảnh bay tới. Nhìn kỹ chính là Tư Đồ Mẫn cách rất xa hướng hắn hô:

“Sư phụ bị thương sợ rằng không cách nào giúp được huynh, tự các huynh phải bảo trọng!”

“Cái gì? Còn ai có thể gây tổn thương đến Hồ Cơ?” Tư Đồ Bằng kinh ngạc nói

“Nam Hải tuyệt tình sư thái! Chúng ta trên đường gặp nàng, sư phụ cùng nàng lưỡng bại câu thương, ta cũng vội không thể làm khác gì hơn là tới báo cho các huynh”

Nàng nói tới đây, đột nhiên cảm thấy ở cổ một đạo ánh mắt âm lãnh đưa tới, hồi mục đưa mắt nhìn. Ở trung tâm, thấy Nhạc Nhạc bề ngoài tuấn nhã xấu xa cười tà, trong mắt lóe ý trêu chọc. Tư Đồ Mẫn tự nhiên hiểu được trong ánh mắt hắn có ý tứ gì, nàng có chút kinh nha, thất thanh nói:

“Đó chính là Vương Nhạc Nhạc?”

Tư Đồ Bằng đang bối rối ra lệnh rút lui, liếc muội tử một cái, gật đầu đồng ý. Vương Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn Cung Như Mộng một chút, lại nhìn Tư Đồ Mẫn, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngẫm nghĩ nói:

“lão quỷ sư phụ, nữ nhi của người cũng quá giống đi, lần đầu tiên thấy nàng là có thể nhận ra đặc thù của người, con ngươi hẹp dài như mực, cánh mũi phong bạch cao vút, chậc chậc, này thật tiện nghi cho tên Tư Đồ Nghiệp kia!”

Trong tiếng rút lui hỗn loạn của đám thích khách nổi lên bốn phía. Huyết Ảnh mang theo hơn mười lăm Luân Hồi sát thủ, đem lôi chấn tử trong tay ném ra như đường đậu giống như sét dánh ngang trời, đám người bịt mặt không cách nào tản ra, huyết nhục tứ tung, quỷ khóc thần sầu.

Nhạc Nhạc hung phấn hô to:

“tạc, dùng sức oanh tạc cho bọn chúng trở về thời kì đồ đá!”

Huyết Ảnh quay đầu lại liếc Nhạc Nhạc một cái, tiếp tục chỉ huy thủ hạ ‘thừa nước đục sát nhân’

“Vương gia, tiểu tường vô năng hiện tại mới tỉnh, để cho Vương gia cùng phu nhân sợ hãi!”

Lãnh binh của Nam Lăng Vương khom người tạ tội, Liễu Côn đi theo bên cạnh.

Liễu Côn đem một cái bình ngọc trả lại cho Vương Nhạc Nhạc, cười nói:

“Giải dược của ngươi thật hiệu nghiệm, đặt ở nơi đầu gió, bọn họ tỉnh hoàn toàn, may nhờ ta biết Mạc tướng quân, nếu không còn có thể bị biến thành địch nhân đấy!”

Nam Lăng Vương đỡ Mạc tướng quân dậy, thở dài nói:

“Đứng lên đi, ra lệnh thủ hạ đem đám thích khách này một lưới bắt hết, để cho bọn chúng thú nhận chủ mưu, hừ, dám hướng bổn vương hạ sát thủ!”

Vừa nói, cương mãnh chính khí từ trong nội thể tràn ra, khiến chúng tướng không dám nhìn thẳng. Nhạc Nhạc cười nói:

“Chủ mưu không cẩn tra xét ta cũng biết là ai!”

/123