Người Cha Nhặt Được

Chương 39 - Chương 39

/75


Lâm Triển Vinh cười to: Chú em, chú hiểu lầm rồi! Anh tiếc, là nói đáng tiếc sao anh lại không có đứa con trai giỏi giang như vậy!

Tổ Nhi vừa nghe, lập tức chen miệng: Cha, sao cha lại nói lời này? Không có con trai không phải còn có con gái sao? Cha không thương con rồi hả?

Lâm Triển Vinh đưa tay kéo con gái bảo bối của ông qua: Sao cha lại không thương con chứ? Bé ngốc!

Đôi mắt Tổ Nhi chuyển động, cười nói: Cha, ai nói cha không có con trai? Tiêu không phải là nửa con trai của cha sao?

Có câu nói, chỉ có con rể mới là một nửa con trai, lời này của Tổ Nhi là có ý gì? Hai hàng lông mày của Doãn Tiêu Trác lại nhăn nhíu.

Đúng lúc này, Doãn Tiêu Diệp cũng trở lại rồi, thấy Lâm Triển Vinh cao giọng chào hỏi. Doãn Tiêu Diệp vừa về, Hứa Tĩnh Tuyền cũng không biết từ nơi nào xông ra, mặt dịu dàng mỉm cười, giúp Doãn Tiêu Diệp cởi áo khoác xuống, không nói câu nào.

Doãn Tiêu Diệp nhắm mắt làm ngơ với sự tồn tại của cô, ngược lại nhìn chằm chằm Tổ Nhi cười: Cục cưng Tổ Nhi! Trở về lúc nào? Cũng không gọi điện thoại để anh đi đón em?

Hứa Tĩnh Tuyền vừa nghe thì vẻ mặt lập tức đau khổ.

Doãn Tiêu Trác không nhìn nổi, dữ tợn nói với cậu ta: Nói năng như thế à? Chú ý đúng mực một chút!

Doãn Tiêu Diệp cười ha hả, luôn miệng nói xin lỗi: Thật xin lỗi thật xin lỗi, anh à, em thật đúng là không đúng mực rồi, không phải Tổ Nhi chắc chắn là chị dâu của em sao?

Tổ Nhi mỉm cười nhìn Doãn Tiêu Trác không nói, không khí rốt cuộc nhẹ nhàng xuống, nhưng trong lòng Doãn Tiêu Trác cũng không thoải mái, hôm nay, cha con nhà họ Lâm hiển nhiên là vô sự bất đăng tam bảo điện (không có việc không lên điện tam bảo), mục tiêu của bọn họ chính là nhằm về phía anh, chẳng lẽ Tổ Nhi chơi đùa năm năm bên ngoài đã rồi cuối cùng nhớ tới điểm tốt của anh rồi sao?

Lâm Triển Vinh đột nhiên nói: Chú em, thật lâu không có luyện tập rồi, hôm nay thật vất vả mọi người tụ tập đủ cả, cùng nhau chơi thêm mấy vòng được không?

Được đó! Ông cụ Doãn hớn hở đồng ý, gọi Doãn Tiêu Trác và Doãn Tiêu Diệp đến phòng giải trí.

Doãn Tiêu Trác nhớ đến Dung Tư Lam, thật không biết mấy vòng mạt chược này đánh xuống sẽ đánh tới khi nào, vì vậy suy nghĩ chạy là thượng kế: Bác Lâm, ba người nhà chúng cháu bắt nạt một mình bác không chân chính đúng không? Có lẽ cháu không chơi đâu!

Không sao! Cháu không chơi sao được? Gọi Tổ Nhi nhìn cháu không phải là được rồi! Tổ Nhi, vậy con ngồi bên cạnh Tiêu Nhi, trông chừng cậu ấy không được ăn gian! Lâm Triển Vinh vung tay lên thì Lâm Tổ Nhi thuận tiện đến gần bên cạnh Doãn Tiêu Trác.

Doãn Tiêu Trác còn muốn từ chối, Lâm Triển Vinh trừng mắt liếc nhìn anh: Sao nữa? Bác đã lâu không có tới, trong lúc bận rộn Doãn đại tổng giám đốc rút ra chút thời gian đến tiếp cũng không được?

Doãn Tiêu Trác không phản bác được, không thể làm gì khác hơn là đi theo bọn họ vào phòng giải trí.

Vì vậy, Hứa Tĩnh Tuyền ngồi ở bên cạnh Doãn Tiêu Diệp, Tổ Nhi ngồi ở bên cạnh Doãn Tiêu Trác, chỗ khác biệt là, Hứa Tĩnh Tuyền chỉ là yên lặng không lên tiếng giúp đỡ thêm trà rót nước, Tổ Nhi thì chỉ chỉ chõ chõ ở bên cạnh Doãn Tiêu Trác, còn thỉnh thoảng dựa vào trên người anh, hoặc là nhéo mũi của anh mắng anh ngốc, tất cả mờ ám cũng tự nhiên giống như lúc trước.

Ông cụ Doãn nhìn vào trong mắt, vui ở trong lòng, mấy năm trước đã nghe nói Doãn Tiêu Trác và Tổ Nhi có chút chuyện không rõ không ràng, sau đó Tổ Nhi đi nước ngoài nên cũng không giải quyết được gì, hôm nay xem ra, lời đồn đãi này không phải là giả! Thằng con lang thang này cuối cùng sắp nghĩ lại rồi!

Một vòng mạt chược này đánh đến dường như mọi người vui mừng, duy chỉ có Doãn Tiêu Trác không có cảm giác, đối với đầu ngón tay được sơn vẽ của Tổ Nhi bay múa ở trước mắt anh, càng thêm hoa cả mắt, liên tục chỉ trích.

Trời ơi, anh thật là đần chết! Em tới chơi cho! Tổ Nhi đẩy anh ra.

Anh cầu mong còn không được, giống như giải thoát nói: Vậy em chơi, anh. . . . . .

Anh đi trước Những lời này còn chưa nói hết, đã bị Tổ Nhi chận trở về: Anh ngồi ở bên cạnh em nhìn em chơi! Học một ít kỹ thuật!

Ông cụ Doãn cũng giận tái mặt: Đi đâu? Sau đó còn có chuyện đứng đắn phải bàn bạc! Ngồi xuống cho tôi!

Doãn Tiêu Trác im lặng, ngồi ở bên cạnh Tổ Nhi rút ra điếu thuốc, bình thường thì anh rất ít hút thuốc, cục diện hôm nay thật sự là rất buồn phiền, anh biết, Tổ Nhi cũng không thích hút thuốc lá, cho nên, chỉ mong như vậy sẽ khiến cho cô ta ghét, đuổi anh đi.

Ai ngờ Tổ Nhi lại cười với anh: Cho em một điếu!

Em cũng hút thuốc lá? Doãn Tiêu Trác cảm thấy bất ngờ.

Anh không thích? Vậy em không hút! Tổ Nhi le lưỡi một cái, biểu cảm nghịch ngợm giống như ngày trước.

Lúc này ông cụ Doãn tiếp miệng: Con gái hút thuốc lá, cũng không tốt! Tổ Nhi nếu có thói quen này, phải sửa lại!

Dạ! Tổ Nhi làm dáng đáng thương, Chú không biết, thời gian đi học ở nước ngoài Tổ Nhi rất khổ, người khác đều có đôi có cặp yêu đương, chỉ có một mình Tổ Nhi cô đơn, nếu không hút thuốc lá thì có lúc thật rất khó chịu đựng tiếp!

Đi học? Cô đơn? Doãn Tiêu Trác âm thầm buồn cười, vứt tàn thuốc xuống, Con đi toilet!

Sau lưng, Doãn Tiêu Diệp lại trêu chọc: Tổ Nhi, cha anh có ý là, nếu muốn vào cửa nhà họ Doãn, sẽ phải chuẩn bị sẵn sàng sinh con, cho nên, hút thuốc lá là tuyệt đối không thể!

Tổ Nhi đương nhiên bật ra một câu, Vậy anh ấy cũng hút ở đây, cũng có ảnh hưởng đối với mầm mống!

Doãn Tiêu Diệp cười ha ha: Nói như vậy Tổ Nhi tính ăn hết anh của anh rồi hả?

Cái gì gọi là tính toán? Em vốn là, vẫn, chính là người của anh ấy!

. . . . . .

Doãn Tiêu Trác dở khóc dở cười, những người này coi anh không tồn tại sao?

Đi vào toilet, anh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Dung Tư Lam, anh tìm cái cớ này mục đích cũng chính là gọi điện thoại cho Dung Tư Lam, Alô, Lam Nhi, là anh, đã ngủ chưa?

Anh nhìn ngoài cửa sổ, quả thật đã tối rồi, thời gian chơi mạt chược trôi thật nhanh, lại nói ông cụ Lâm nghiện thật đúng là lớn, ngay cả cơm tối cũng ăn ở trên bàn mạt chược, già trẻ nhà họ Doãn cùng nhau liều mình bồi quân tử.

Dung Tư Lam đang đợi điện thoại của anh, lại giả vờ bộ dạng nỉ non như ở trong mơ mới thức dậy: Hả? Ai vậy?

Anh! Thật xin lỗi, hôm nay không trở lại ăn cơm tối!

Ồ! Không sao, em cũng đã ngủ rồi, bị anh đánh thức! Dung Tư Lam giả vờ ngáp một cái.

Vậy cũng tốt, em ngủ đi, anh không quấy rầy em, còn nữa, tối nay có thể anh không trở lại ngủ!

Ừm! Bái bai! Dung Tư Lam để điện thoại di động xuống, rơi vào trầm tư. . . . . .




Tìm kiếm với từ khoá: 3 thành viên đã gởi lời cảm ơn Trang bubble về bài viết trên: MaiNa, Puck, lebang19942013

TUYỂN EDITOR cho diễn đàn! TUYỂN EDITOR cho diễn đàn! 21.09.2016, 21:09 Trang bubble Tiểu Thần Mộc Xà Bang Cầm Thú Ngày tham gia: 29.08.2015, 10:52

Bài viết: 221

Được thanks: 1587 lần

Điểm: 9.24

Tài sản riêng:

Re: [Hiện đại] Người cha nhặt được - Cát Tường Dạ - Điểm: 11 Chương 40.

Editor: trang bubble ^^

Không hiểu sao cô có một loại cảm giác khủng hoảng. Lúc trước, Doãn Tiêu Trác vẫn xoay quanh cô, mặc dù có một Kiều Vũ Na ngang ngược kiêu ngạo, nhưng Doãn Tiêu Trác chưa từng bởi vì Kiều Vũ Na mà bỏ rơi cô, hôm nay Tổ Nhi này. . . . . .

Lần đầu tiên cô bắt đầu căng thẳng, lo lắng sau này Doãn Tiêu Trác sẽ luôn rời cô đi như hôm nay. Có lẽ, con người lúc đang có thì sẽ không quý trọng, hôm nay, cô đột nhiên cảm thấy Doãn Tiêu Trác vô cùng quan trọng đối với cô!

Nghĩ tới đây, cô lại ngắm nghía điện thoại di động trong tay, rất muốn gọi điện thoại qua, mã số đã bấm xong, chỉ cần ấn xuống phím xanh lá thì có thể nghe được giọng nói của anh, nhưng mà, coi như gọi được lại nói cái gì đây? Trái tim của cô đập thình thịch, cuối cùng vẫn là khép lại điện thoại di động, kéo chăn đến đỉnh đầu, buộc mình ở trong không khí ngột ngạt gạt một bóng dáng ra ngoài.

Cả đêm trằn trọc. . . . . .

Mà nhà họ Doãn thì làm sao Doãn Tiêu Trác đã tốt hơn? Lâm Triển Vinh rõ ràng chơi một lần chính là suốt một đêm, hai anh em anh cũng theo suốt một đêm.

Sáng hôm sau, điện thoại của Doãn Tiêu Diệp vang lên, anh nhận điện thoại nói là có thông báo, ván bài này mới giải tán.

Trước tiên Doãn Tiêu Trác muốn đi tìm Dung Tư Lam, lại có khách hàng điện thoại đến, anh âm thầm mắng, nhưng lại không thể không đi xã giao.

Lúc ra cửa, Tổ Nhi còn quấn lấy anh, muốn anh thuận đường đưa cô đi tham gia cuộc tụ họp của bạn học.

Doãn Tiêu Trác nhìn quầng thâm dưới đôi mắt của cô, khuyên một câu, Nên về nhà nghỉ ngơi đi, em xem em ỉu xìu vậy!

Tổ Nhi cười một tiếng, vô cùng quyến rũ, Tiêu, đây là anh đang quan tâm em sao?

Doãn Tiêu Trác sững sờ, tùy tiện nói: Cho dù từ lập trường gì, coi như bạn bè bình thường thù cũng có thể nói như vậy!

Em biết! Cô có chút chán nản, Tiêu, anh ưu tú như vậy, nhiều năm như vậy nhất định là có không ít bạn gái rồi đúng không?

Doãn Tiêu Trác không trả lời, trong đầu chỉ xuất hiện một cô gái là Dung Tư Lam.

Chỉ là! Không sao! Hình như cô rất tự tin, nụ cười lại hiện lên, Em hiểu, anh chỉ yêu em!

Tổ Nhi! Những chuyện kia đã là quá khứ. . . . . . Doãn Tiêu Trác không hy vọng cô lại hiểu lầm nữa.

Không! Ngón tay được sơn vẽ của Tổ Nhi ngăn chặn môi của anh, ánh mắt quyến rũ chợt lóe, Em biết, anh vĩnh viễn cũng sẽ không quên em!

Trái tim của Doãn Tiêu Trác bởi vì những lời này của cô cháy lên, đúng vậy! Anh vĩnh viễn cũng không quên được cô! Vô số đêm đau đớn giày vò trái tim, anh kêu gào với cô, cô đã từng nghe ư? Hiện tại, cô là tới khoe khoang sao? Đến xem chuyện cười của anh sao? Nhìn anh làm sao cũng không thể rời bỏ cô phải không? Đáng tiếc, quá muộn rồi! Trong lòng anh đã có người khác!

Còn đi hay không? Không đi thì anh phải gặp khách hàng! Anh không có ý định tiếp tục dây dưa trong vấn đề này.

Đi chứ! Vất vả cho anh rồi! Cô còn cười đến phong tình vạn chủng (vô cùng quyến rũ lẳng lơ).

Mặt Doãn Tiêu Trác u ám, đưa cô đến hội trường.

Tổ Nhi vẫn là tính tiểu thư biếng nhác ngày trước, chờ Doãn Tiêu Trác mở cửa xe cho cô mới bằng lòng xuống xe, Doãn Tiêu Trác do dự một chút, cuối cùng vẫn xuống xe, thay cô mở cửa xe.

Vậy mà, Tổ Nhi vừa xuống xe bèn ôm cổ anh, hôn lên môi của anh, cuối cùng, nhẹ nhàng kề vào lỗ tai anh nói, Tiêu, vẫn cảm thấy anh là tốt nhất!

Rồi sau đó cười nhạt một tiếng, Tiêu, ngày mai là ngày mấy còn nhớ không?

Doãn Tiêu Trác suy nghĩ, giật mình nhớ lại, Sinh nhật em à?

Ha ha, em biết ngay, anh là yêu em đấy! Thân ái! Anh thật tốt! Tối mai em mở party sinh nhật, anh nhất định phải tới đó…! Tổ Nhi để lại một chuỗi tiếng cười đặc trưng, đong đưa đi vào hội trường của các cô.

Doãn Tiêu Trác cau mày, party như vậy anh có nên đi hay không?

****************************các bạn đang đọc truyện ở diendanlequydon.com**************************

Sau khi Doãn Tiêu Diệp nhận được điện thoại đi ra ngoài, cũng không phải là vội vàng đến thông báo, mà là đi gặp một người, sau đó, bèn gọi điện thoại cho Dung Tư Lam.

Dung Tư Lam cảm thấy rất là khó hiểu đối với cú điện thoại này, đầu tiên cô cũng không biết người gọi điện thoại cho cô là ai.

Xin hỏi anh là. . . . . . ? Dung Tư Lam liều mạng tìm tòi giọng của người đàn ông này ở trong đầu.

Doãn Tiêu Diệp! Cái tên này, không ai không biết! Ít nhất thì anh cho là như vậy!

Thật xin lỗi. . . . . . Hình như tôi không nhớ là biết anh. . . . . . Dung Tư Lam có chút xấu hổ.

Á. . . . . . Lần đầu tiên anh kinh ngạc, cuối cùng dùng một loại phương thức khác giới thiệu mình, Chính là, ngày đó cô ngồi xe của tôi. . . . . .

Ồ! Cô chợt hiểu, Quên cám ơn anh đây! Nhưng mà, làm sao anh biết số của tôi?

Cái này cô cũng không cần hỏi, tôi tìm cô có chuyện quan trọng khác, về bệnh của Đóa Nhi . . . . . .

Vừa nghe bệnh của Đóa Nhi, Dung Tư Lam lập tức nhảy dựng lên: Thật xin lỗi, làm sao anh biết. . . . . .

Cô không cần hỏi nhiều như vậy! Tôi nhớ nguyện vọng lớn nhất của cô chắc chắn là hi vọng bệnh của Đóa Nhi nhanh khỏi một chút, đúng không? Doãn Tiêu Diệp nhanh chóng ngắt lời cô.

Dung Tư Lam trầm mặc không nói, đây là tâm nguyện cô, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của Đóa Nhi, cô bằng lòng trao đổi mọi thứ.

Tôi biết một chuyên gia, chuyên trị bệnh này, tôi đã hẹn anh ấy gặp mặt hôm nay, cô có tiện đi ra không?

Dung Tư Lam vẫn không nói chuyện, kể từ ngày đầu tiên phát hiện bệnh của Đóa Nhi về sau, cô cũng biết bệnh này phải chữa như thế nào, nhưng mà, thứ nhất, cô không có tiền, thứ hai, cũng không có cơ duyên tốt như vậy, cho nên bệnh này vẫn cứ kéo dài như vậy.

Tôi tới đón cô, có được không? Doãn Tiêu Diệp không cảm thấy kỳ lạ với phản ứng của cô, anh biết cô đang lo lắng cái gì, “Cô có thể yên tâm, phương diện tiền bạc chắc chắn sẽ có biện pháp, quan trọng là bệnh của Đóa Nhi nhanh khỏi một chút, đúng không? Hơn nữa, vị chuyên gia này mới từ nước ngoài trở về không lâu, thanh niên tài tuấn, cơ hội khó được đó!

Được! Tôi đi! Dung Tư Lam quyết định, người tên Doãn Tiêu Diệp này nói đúng, không có gì quan trọng hơn so với chữa khỏi bệnh của Đóa Nhi!

/75