NGƯỜI CON GÁI CÓ “ĐỘC”

Chương 43 - Chương 43

/58


Editor: song_nhi

Hơi thởi anh có chút lạnh, dường như đã đứng đây thật lâu.

Cô thấy mắt của anh trong bóng đêm, tối tăm thâm thúy, lại cứ thiên chước lượng kinh người. Ngay sau đó, cô bị cánh tay hơi phẫn nộ gắt gao khóa lại trong lòng.

Cô thở không nổi, muốn tránh, đối phương lại không chút sứt mẻ.

Buông tay, thầy. Cô cúi đầu ra tiếng, tiếng nói có chút tức giận.

Là Hạ Tầm Giản. Anh chỉnh lời cô, hơi thở ấm áp phập phồng trên đỉnh đầu cô, dường như theo sau là thở dài sâu xa.

Thầy...

Hạ Tầm Giản. Anh lại một lần nữa chỉnh lời cô, ngữ điệu lạnh lùng cố chấp. Ngón tay chuyển qua trên tóc cô, tóc ngắn khinh bạc, đầu ngón tay làm cho người ta lạnh cả người, lại như cũ không muốn buông ra.

Hai năm trước, cái phất tay kia đuổi người, không giữ cô, thậm chí chịu đựng hạ giọng, cảnh cáo cô vĩnh viễn không có khả năng quay đầu lại tiếp tục! Kết quả đến giờ cuối cùng, vẫn là cái tay kia không thả cô ra!

Nghĩ đến không sao cả, nghĩ đến có thể không cần, rõ ràng người đi trước là cô...

Cánh tay ôm cô càng chặt, giống như là muốn đem vò nát cô, Ai bảo em chạy loạn !

Em không...

Lên xe trước. Anh cảm giác được nhiệt độ cơ thể cô giảm xuống, nhíu mi cắt đứt, quay tay ôm cô đi.

Không biết là bởi vì đi quá mau, hay là rừng cây quá mờ, đi nhanh lên trước tranh thủ thời gian, anh lại vấp, cả người vọt tới bên cạnh thân cây.

Tiếng va chạm nặng nề truyền đến, trong bóng đêm cô quay đầu lại, chỉ nhìn thấy anh nhíu chặt ánh mắt về cùng một chỗ. Thật ra lúc đó anh có thể tránh đi, chỉ cần buông cô ra, lấy tay chống đỡ cả người hạ xuống, có thể tránh khỏi.

Nhưng anh không buông tay.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Trở về thành là cô lái xe.

Anh bị đụng phải bả vai, cô không rõ anh bị thương như thế nào, nhưng xem vẻ mặt anh vừa rồi, hẳn là không nhẹ.

Hạ Tầm Giản lúc đầu không đồng ý, anh biết cô vốn không có bằng lái.

Em có. Cô lẳng lặng nhìn anh một cái, ngồi lên ghế lái.

Biệt thự trong thành ở chỗ khác, quay về càng mất thêm thời gian. Cô tập trung lực chú ý lái xe, anh thì dựa vào lưng ghế dựa, ai cũng không nói chuyện.

Xe dừng ở gara biệt thự, anh nhìn thấy cô động tác thuần thục, ra tiếng, Khi nào thì học lái xe?

Một năm rưỡi trước, khi đó muốn mua chiếc xe cũ một mình đi ra ngoài vẽ vật thực, cho nên phải đi học. Cô thản nhiên giải thích đồng thời, gỡ chìa khóa trong tay anh xuống, mở cửa biệt thự.

Trong biệt thự bài trí đồ dùng trong nhà, tất cả đều là bộ dạng lúc trước, loại cảm giác này có chút kỳ quái, thật giống như cô chỉ đi ra ngoài vài ngày, chỉ tạm thời rời đi.

Giằng co hơn nửa buổi tối, hai người cũng còn chưa ăn cơm, cô nhìn bả vai Hạ Tầm Giản bả vai, vẫn là yên lặng đi vào phòng bếp.

Tủ lạnh vừa mở ra, cô ngơ người. Tủ lạnh hai cánh to như vậy, bên trong ngoại trừ nước khoáng cùng trứng chim, không còn cái gì, càng đừng nói chỗ đông lạnh.

Cô nhìn người đàn ông đang chậm rãi cởi áo khoác trước sô pha, nhịn không được nhăn mi lại. Người này, hai năm qua làm sao mà sống được!

Trong tủ lạnh sao không có cái gì? Cô đi ra phòng bếp, nhìn hắn oán thán, Nếu không muốn nấu, có thể mua đồ nấu sẵn gì đó, ít nhất khi đói bụng có thể có đồ ăn!

Anh giải quyết cổ áo trong quần áo, ngồi xuống sofa, nghe vậy nhíu mi, Không ai cho em mở tủ lạnh.

An Nhan Nhiên bị ế vô cùng không nói gì, cảm thán rất nhiều lại cảm thấy được có chút buồn cười. Quả nhiên, làm bảo mẫu quen rồi, một bước tiến đến nơi thân thể mình quen thuộc tự hành động, hoàn toàn quên hiện tại đã không phải như trước.

Cô xách túi trên bàn, tính rời đi, khi ánh mắt chạm đến ánh mắt anh và nhìn trên bả vai thì tay dừng lại.

Anh bị thương...

Cô lần này không mở miệng, trực tiếp tiến lên cỡi cúc áo anh.

Cổ tay bị anh cầm, hai tầm mắt của người giao nhau, chăm chú nhìn mắt của cô rất sâu rất sâu, khoảng cách gần như vậy, cô dường như ngay cả lông mi anh đều thấy rõ mồn một.

Đối diện một lát, lưng của cô lại có chút nóng lên.

Em là muốn nhìn miệng vết thương một chút. Cô nhẹ nhàng nói, tiếp tục kéo cổ áo anh.

Không có việc gì. Anh tóm tay cô, tiếp tục cự tuyệt.

Thật sự không có việc gì? Tuy rằng là chính bản thân anh không cẩn thận, nhưng chuyện lần này cô cũng có một phần trách nhiệm.

Cô biết anh cố chấp, cũng không nguyện chịu thua, cho nên sợ anh cố chấp chống đỡ, Nếu đau thế, phải đi bệnh viện xem, tổn thương có


/58