Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 27 - Chương 27

/147


Ba người tìm kiếm trong hai phương đình mới tìm được một ly có nước, Nguyễn Thanh Tuyết và Hoa Vũ Lâu nhường cho Long Tiểu Chi, thuận tiện nghiên cứu phương pháp sử dụng nước hồ .

Nhưng ba người đều không nghĩ tới là, phương pháp sử dụng nước hồ đúng đơn giản hết mức, bởi vì Long Tiểu Chi chỉ nằm ở mép ly, đưa ngón tay chọc chọc nước trong ly, bóng dáng nàng và cả nửa ly nước hồ kia trong nháy mắt biến mất không thấy gì.

Nguyễn Thanh Tuyết và Hoa Vũ Lâu liếc nhau một cái, lập tức chia nhau đi tìm ly khác, nếu Long Tiểu Chi một mình bị truyền tống về Kính Đàm thì rất nguy hiểm , những người khác có lẽ còn có sức tự vệ, nhưng một con tử điệp ấu sinh kỳ quả thật rất yếu đuối.

Còn Long Tiểu Chi, không như Nguyễn Thanh Tuyết suy đoán bị truyền tống về Kính Đàm ngay, lúc này nàng đang bị bọt khí hình thành trong nước hồ Kính Đàm bao lại, bọt khí thong thả nổi lên, trôi nổi không mục đích .

Đang suy nghĩ, Long Tiểu Chi có thể thấy Nguyễn Thanh Tuyết và Hoa Vũ Lâu, lại phát hiện hai người hoàn toàn không nhìn thấy, cũng không nghe không cảm giác* được mình, Long Tiểu Chi cũng không hoảng hốt, đoán được đại khái này đây là phương thức rời khỏi .

*tu sĩ có 1 thứ gọi thần thức, đại khác giống giống ra-đa, cảm giác này chỉ sự ‘nhìn thấy’ bằng thần thức

Vách tường nước trong suốt tỏa ra sự mát mẻ, lại trong suốt, Long Tiểu Chi ngồi trong bọt khí bay qua rừng cây anh đào, bay về khoảng không vô ngần màu xanh đậm.

Trên đường đi, Long Tiểu Chi cũng không nhìn thấy những người khác, đoán có lẽ là bọn họ còn chưa tìm thấy nước hồ, có lẽ đường khác, hoặc có lẽ là bức tường nước hồ này là ẩn hình với nhau.

Long Tiểu Chi cho là mình sẽ liên tục ăn không ngồi rồi thế này , mãi cho đến lúc bay ra ngoài, lại chưa từng nghĩ, xuyên qua hư không, nàng trở lại thành Cổ Mạch lần nữa, lúc này đã là giờ dần, qua hai canh giờ cũng thì sẽ là tảng sáng.

Thành cổ càng lộ vẻ đổ nát hơn trước, dân chúng bôn ba trên đường phố chẳng biết đã ngừng lại từ lúc nào , có người quỳ xuống đất lớn tiếng khóc, có người cầm binh khí trong tay liều chết chống cự.

Máu tươi rơi xuống, tiếng khóc rung trời, không nhìn thấy bóng những kẻ xâm lăng, chỉ có thù hận thấu xương đã khắc sâu vào lòng.

Long Tiểu Chi thấy nữ thi không đầu kia còn chưa bị chém đầu, nàng đưa lưng về phía Long Tiểu Chi, phương thiên họa kích bén nhọn trong tay vẫn liên tục chém giết, đầu nàng đã không còn mang khôi giáp, tóc đen thật dài buộc lên cao cao, rủ đến đầu gối.

Xoay người một cái, một dung nhan diễm lệ đến tuyệt sắc chợt lóe lên, môi đỏ tươi, mày kiếm tung bay, đồng tử đỏ như lửa, đúng là nữ tử phượng bào trên tiên đảo. Trong mắt này không có khiếp đảm, cả người giống như chiến thần vĩnh viễn không ngã xuống.

Long Tiểu Chi còn thấy Y Vũ, trong một đám hư ảnh không có khuôn mặt trung, Y Vũ vô cùng bắt mắt, Y Vũ trong thành xem ra chừng hai mươi tuổi, vẫn rất xinh đẹp dễ thương, cử động phong tình.

Y Vũ rất cẩn thận, lặng lẽ lẻn vào đàn tế, không lâu sau đó, trên trăm đứa trẻ bị cái gì xua đuổi ra từ trong mật đạo bị, tuổi của mấy đứa trẻ này không như

/147