Nữ Phụ Báo Thù

Chương 6 - Chương 6

/96


Mạn Dao không ngờ vốn là muốn cho Mai Lan một niềm vui bất ngờ, nhưng ai biết Mai Lan cũng cho cô một niềm vui bất ngờ như vậy. Người trong phòng không chút kiêng dè giọng nói, cho dù cách rất xa, Mạn Dao cũng nghe được tên của mình. Những người này nói gì, Mạn Dao cũng không để ý, cũng không để ở trong lòng, nhưng sự trầm mặc của chị em tốt Mai Lan lại khiến Mạn Dao cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

Thì ra là lúc này Mai Lan đã có ý kiến đối với cô, ngay lúc đó cô hưng phấn quá mức quên mất tạm biệt với Mai Lan. Đợi đến lúc đón Mai Lan đến thành phố S, Mai Lan đã không còn Mai Lan lúc trước kia, mà cô lại ngu ngốc chưa bao giờ phát hiện ra sự thay đổi của đối phương. Hôm nay cô sớm để cho Mai Lan rời khỏi cô nhi viện, có thể để cho cô ấy hoàn thành giấc mơ của cô ấy, cũng đã có thể báo đáp sự chăm sóc của cô ấy trước đó. Mai Lan không ngờ Mạn Dao vậy mà sắp phải đi như thế, ôm Mạn Dao không ngừng chảy nước mắt.

Được rồi, đừng khóc, sau này cậu phải cố gắng, Mai Lan, cậu là người bạn tốt nhất cuộc đời tớ. Thấy bóng dáng của Lý Vạn Sơn đi tới phía họ, Mạn Dao xoa xoa nước mắt trên mặt đối phương, đứng dậy vẫy vẫy tay tạm biệt với Mai Lan.

Tháng Tư, chúng ta phải đi rồi. Chẳng mấy chốc, máy bay sẽ cất cánh, chúng ta không nên tới trễ. Lý Vạn Sơn kéo tay Mạn Dao, mở miệng dặn dò.

Tháng Tư, tạm biệt, hẹn gặp lại. Mai Lan nhìn bóng dáng Mạn Dao dần dần mất hẳn ở trong tầm mắt cô, muốn xông tới nói với Mạn Dao đừng đi nhưng cô không thể làm như vậy, Mạn Dao rời khỏi cô nhi viện là khát vọng của tất cả đứa bé. Cô sẽ cố gắng đọc sách, tương lai thi đậu đại học thành phố S, đến lúc đó, cô sẽ có thể đoàn tụ với Mạn Dao, giống như Mạn Dao nói các cô là bạn tốt cả đời.

Đại trạch nhà họ Lý, hôm nay là hiếm khi tất cả người chủ từ trên xuống dưới nhà họ Lý đều đến nhà lớn đúng giờ, chờ đợi Lý Vạn Sơn dẫn theo cô bé mồ côi đó trở lại.

Cha rốt cuộc là muốn làm cái gì, mẹ ở với cha nhiều năm như vậy, còn có bốn anh em chúng con, làm sao còn nhớ mãi không quên đứa con riêng kia, bây giờ còn muốn dẫn con bé mồ côi mà đứa con riêng kia để lại về nhà họ Lý chúng ta, còn muốn những trưởng bối như chúng ta ở chỗ này chờ con bé mồ côi đó, cha thật là hồ đồ. Ngọc Nhu, con gái lớn của Lý Vạn Sơn hừ lạnh một tiếng.

Chị cả nói đúng lắm, chỗ này cha đã có cháu trai cháu gái, cháu ngoại trai cháu ngoại gái cũng thiếu gì một con bé mồ côi như vậy. Nghe nói mới vừa đầy tháng cha mẹ nó đã xảy ra tai nạn xe cộ chết rồi, vừa nhìn đã biết là đứa mệnh cứng rắn. Tương lai đến nhà họ Lý chúng ta, cũng đừng gây ra rắc rối gì mới tốt. Ngọc Lam, con gái thứ hai của nhà họ Lý giống như sực nhớ ra gì đó, trên mặt có chút hoảng sợ.

Được rồi đừng nói những thứ này nữa, hôm nay cũng may mà cha các con không ở đây, cha con là không tin những thứ này nhất. Nếu con bé đến nhà chúng ta, chính là người của nhà họ Lý chúng ta, tuổi tác của con bé này tương đương với Tĩnh Xu, chờ lúc lão gia trở lại biết rõ cụ thể tuổi tác, đến lúc đó cũng tiện


/96