Nữ Thứ Phụ

Chương 56 - Chương 56

/57


Mạch Tích Vân che giấu cảm xúc khó chịu vừa xuất hiện trong lòng, hỏi Mị Cơ: “Mẫn Mẫn, muội thật sự đã yêu Hàn Hạ sao?’’ Mị Cơ không nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu của nàng, đôi mắt kiên định nhìn nàng: “Phải, yêu đến mức muội không còn là chính mình nữa rồi.’’ Từng lời nói của Mị Cơ đập tan lá chắn vừa được dựng lên trong lòng Mạch Tích Vân. Nỗi đau đớn trào dâng nơi đáy mắt, cả cơ thể Tích Vân thoáng run rẩy, nàng nhìn người trong lòng mình, thở dài một tiếng: “Hôn sự của muội sẽ thành sự thật.’’ Mị Cơ không thể tin được, hỏi dồn dập: “Tích Vân tỷ tỷ, tỷ có cách rồi đúng không? Có thật là tỷ sẽ khiến phụ quân và đại ca muội đồng ý không? Ngộ nhỡ tỷ thuyết phục không được thì phải làm sao?’’

Mạch Tích Vân bế nàng trên tay, từ đầu đến cuối không hề để chân nàng chạm đất, bước chân của Tích Vân rất vững vàng, đi từng bậc thang lên đỉnh núi, cả một tiếng thở dốc cũng không có. “Tỷ không thể thuyết phục được Mẫn Nguyên, nhưng đại huynh ta thì có thể, dù sao thì Mẫn Nguyên vẫn là đệ tử duy nhất của huynh ấy.’’

Mị Cơ nghe Tích Vân nói thế, bỗng nhiên cả người cứng lại, đại huynh trong lời Mạch Tích Vân nói chính là sư phụ của Mẫn Nguyên, đại đệ tử của Bảo Địa Nguyên Tôn, cũng chính là người kế thừa của Mạch gia. Nhưng đáng tiếc, trong cuộc chiến với yêu tộc cách đây một vạn năm đã không may bỏ mạng, nỗi đau đó đến giờ vẫn luôn âm ỉ trong trái tim Mẫn Nguyên. Mạch Tích Vân nói đúng, nếu thật sự dùng sư phụ để ép Mẫn Nguyên đồng ý, hắn nhất định sẽ chấp thuận, nhưng… Nàng làm vậy có đúng không? Dùng sự mất mát của đại ca để đạt được mục đích của mình.

Cảm thấy người trong lòng bất động, Mạch Tích Vân lại thở dài, muốn làm việc lớn không thể không hy sinh một số chuyện. “Muội không cần lo, ta sẽ không làm tổn thương Mẫn Nguyên. Nói đi nói lại, sư phụ của hắn cũng chính là đại ca của ta. Nỗi đau hắn trải qua, chưa bằng một phần vạn ta đã chịu đựng.’’ Trong cuộc chiến yêu ma đó, Mạch gia không chỉ mất đi Mạch Tích Du, mà còn có cả nhị thiếu Mạch Tích Nam cũng hy sinh tính mạng. Tên của bọn họ đều trở thành điều cấm kỵ ở Mạch gia, Mạch gia mất đi người thừa kế, nàng mất đi hai vị ca ca nàng hằng yêu kính.

Mọi thứ như sụp đổ khi hai người được mang về núi Bạch Nam, thân thể bị cổ trùng xâm phạm nhìn không ra bộ dáng ban đầu. Mẫu thân của nàng vì không chịu được cú sốc này mà đổ bệnh, thuốc thang không ráo miệng. Nàng vừa phải chăm sóc bà, vừa chống đỡ Mạch gia đang náo loạn, ngồi vững trên ngôi vị chủ quản không phải là điều dễ dàng. Huynh đệ nàng có ba người, hai ca ca đã mất, nay chỉ còn nàng, mẫu thân lại đổ bệnh không dậy nổi, mọi thứ ở Mạch gia nàng phải tự mình gánh vác.

Ngay cả Mị Cơ cũng nhận ra được, Mạch Tích Vân bây giờ đã không còn là Mạch Tích Vân của ngày xưa nữa, người thiếu nữ ngang nhiên hùng dũng, tự do trên lưng ngựa quật ngã kẻ thù đã biến mất. Thịnh suy của cả một gia tộc đều đặt hết lên vai của tv, Mị Cơ vùi đầu vào hõm vai của tv thủ thỉ: “ Tỷ tỷ, thật xin lỗi, muội chỉ toàn nghĩ đến bản thân mình, hoàn toàn quên mất cảm giác của tỷ.’’ Mạch Tích Vân hiểu nàng không cố ý, chỉ vì quá tin tưởng nên mới lệ thuộc, bất cứ chuyện gì Mị Cơ không thể giải quyết đều sẽ hình thành thói quen chạy đến chỗ nàng đầu tiên. tv vỗ nhẹ lưng Mị Cơ, hít thở hương hoa hải đường quấn quýt xung quanh: “Muội không cần phải xin lỗi, việc muội đến đây đã là một món quà. Kẻ không thể rời khỏi núi Bạch Nam như ta, có muội bất chấp chạy đến thăm ta, đã khiến ta rất vui rồi.’’

Mị Cơ lắc đầu, mọi cảm xúc tiêu cực khi vừa đến đây đã tan biến: “Chuyện hôn sự của muội, tỷ đừng bận tâm. Haizz, đại ca sẽ đến đây đón muội sớm thôi, đến lúc đó muội sẽ thử thuyết phục huynh ấy lần nữa.’’ Mạch Tích Vân đã bế nàng lên đỉnh núi, đưa mắt lướt qua đám cung nhân hầu hạ, không cho phép bọn họ lên tiếng làm kinh động đến Mị Cơ. Hạ nhân hiểu lời, vội vàng yên lặng lùi ra, chừa lại không gian yên tĩnh cho hai người. “Mắt có đau không?’’ Mạch Tích Vân đặt nàng xuống đệm mềm, ra hiệu cho cung nga mau mang nước nóng và khăn mặt lại, đôi mắt của Mị Cơ đã sưng lên vì khóc quá nhiều.

Nàng gật đầu: “Đau.’’ Nghe thấy nàng thành thật như vậy, Mạch Tích Vân mỉm cười ngón tay tinh xảo vuốt mí mắt của Mị Cơ: “Nhắm mắt lại.’’ Mị Cơ nghe lời nhắm mắt lại,


/57