Nửa mặt giang hồ

Chương 13 - Chương 13

/56


Một câu nói ra, dường như xung quanh càng yên tĩnh hơn.

Việt Thanh Phong ngập ngừng một chút, bắt đầu cứu vớt cục diện: Hề giáo chủ, từ ngữ thô bỉ không thể dùng để giải quyết vấn đề, Việt mỗ nhận sự uỷ thác của minh chủ, thành tâm cố gắng giải quyết vấn đề của hai vị, nếu ngươi nói năng lỗ mãng như thế, Việt mỗ... Không quan tâm nữa.

Nói xong, vung tay áo, ngồi xuống.

Hắn ngồi xuống rồi.

Ngươi còn dám kiêu ngạo phải không?

Mọi người còn chưa kịp làm rõ tình hình, Tiêu Thừa đã bị Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong kẻ xướng người hoạ khiến cho có chút lờ mờ, còn chưa kịp phản ứng lại phát hiện hai người vốn còn đang nói chuyện bình thường đã bất hoà, một giây sau thì trở mặt với nhau rồi!

Đều là tại thế giới này biến hoá quá nhanh...

Được! Hề Ngọc Đường cố nén giận: Cứ như ngươi nói!

Vừa dứt lời, nàng vung tay, nội lực phóng ra bên ngoài, chỉ nghe thấy vài tiếng răng rắc vang lên, chiếc bàn trà lớn bên người đã vỡ nát!

Nếu bổn toạ phát hiện ngươi có tâm tư gì khác, vậy thì đừng trách bổn toạ tâm ngoan thủ lạt, bắt ngươi và Việt gia khai đao trước tiên!

Trong phút chốc, đại sảnh yên ắng như tờ.

Mọi người rất muốn vỗ tay khen hay...

Đây mới đúng là cách ở chung của Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong chứ! Kết bằng hữu lúc trước là cái gì, kẻ xướng người hoạ cái gì, đều là giả hết! Là ảo giác mà thôi!

Việt Thanh Phong đảo mắt qua chiếc bàn trà vỡ vụn, lại nhìn bàn tay phải mới vừa thực hiện hành động của Hề Ngọc Đường, đôi mắt thâm thuý kia dần có chút tức giận.

Sau một lúc lâu, hắn mới nói một cách lạnh lùng: Xin hai vị lập quy ước trước mặt tất cả nhân tài kiệt xuất trong võ lâm, tự chịu mọi thương tổn, Việt mỗ cũng viết giấy đảm bảo, nếu như lời vừa rồi có nửa phần giả dối thì mặc cho Hề giáo chủ xử lí.”

Được. Hề Ngọc Đường phất tay áo tiến lên, đứng giữa sảnh nhìn Âu Dương Huyền: Xin minh chủ làm chứng.

Âu Dương Huyền: ... Tiêu lão đệ?

Tiêu Thừa: ...

Chờ, chờ chút? Ông ta đã đồng ý đâu?

Ông ta đánh không lại Hề Ngọc Đường mà!

Âu Dương Huyền lại gọi một tiếng, lúc này Tiêu Thừa mới hoàn hồn, thấy mấy kẻ đang ngồi đây đều nhìn ông ta bằng cặp mắt sáng quắc, trong lúc nhất thời đã đâm lao thì phải theo lao, sắc mặt biến hoá muôn vẻ, cuối cùng thở dài, gật đầu.

Âu Dương Huyền vung tay lên, rất nhanh đã có người viết xong giấy luận võ, Hề Ngọc Đường và Tiêu Thừa đều ký tên đồng ý.

Hai tờ giấy luận võ, Hề Ngọc Đường và Tiêu Thừa mỗi người một tờ, sau khi Việt Thanh Phong kí thêm vào thì chuyện này đã được định.

Luận võ sẽ diễn ra vào trưa ngày mai, xin chư vị hãy đến xem cuộc chiến. Việt công tử nói rất thản nhiên.

Mọi người đều tỏ vẻ nhất định sẽ đến.

Tốt, chuyện đã xong, mọi người uống một chén đi, đến đây! Liệt Ngạo Thiên đề nghị một cách hào phóng.

Âu Dương Huyền cũng đồng ý: Mặc dù vẫn còn chưa tiến hành luận võ nhưng cũng có chút tiến triểu rồi, người đâu, mang chén lại đây.

Rất nhanh, hạ nhân đã mang tới bốn ly rượu.

Bốn người lần lượt cầm lấy bốn chén, lần lượt cụng chén rồi uống một hơi cạn sạch.

Mời các vị về lại chỗ, đợi lát nữa lão phu sẽ khoe tôn nữ ngoan bảo bối của lão phu với mọi người, ha ha ha ha... Âu Dương Huyền cười lớn trở về chỗ ngồi.

Hề Ngọc Đường cũng cười theo, quay trở về chỗ, nhưng còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi vang lên, lại quay đầu.

Chỉ thấy giữa sảnh, Tiêu Thừa mang vẻ mặt thống khổ ôm bụng, miệng phun máu tươi, cả người bắt đầu run lẩy bẩy.

...

Chuyện xảy ra quá bất ngờ làm mọi người không kịp trở tay.

Tiêu Thừa run rẩy ngã xuống đất, hộc máu không ngừng khiến sắc mặt của mấy người ở đây đại biến, Hề Ngọc Đường càng trừng lớn mắt, có chút khó hiểu nhìn Tiêu Thừa, đột nhiên bụng đau dữ dội, phun một búng máu ra ngoài.

Giáo chủ! Lữ Chính là người đầu tiên phản ứng kịp, hét lớn một tiếng rồi tiến lên đỡ Hề Ngọc Đường.

Tiêu Thừa lão đệ! Liệt Ngạo Thiên vọt ra ngoài, không đợi ông ta đến bên người Tiêu Thừa thì lại thấy Hề Ngọc Đường cũng thổ huyết, kinh hoảng hô lên: Hề lão đệ!

Lúc Tiêu Thừa vừa run rẩy ngã xuống mặt đất, Việt Thanh Phong, Huyết Sát cùng Liễu Mạn Vân cũng chạy ra, chợt nghe thấy tiếng hét đầy hoảng hốt của Lữ Chính, hắn dừng lại, khiếp sợ nhìn sang phía của Hề Ngọc Đường, chỉ thấy nàng phun một búng máu ra ngoài, trong phúc chốc cả người đã cứng đờ tại chỗ.

Bước chân của Liễu Mạn Vân cũng ngừng lại một chút, do dự nhìn về phía Hề Ngọc Đường, nhưng sau đó vẫn đi về phía Tiêu Thừa, phối hợp với Huyết Sát điểm vài huyệt đạo, khi thấy ông ta không còn run rẩy nữa thì vươn tay dò xét.

Hơi do dự một chút, hai người nhìn nhau, đều lắc đầu.

Minh chủ. Huyết Sát trầm giọng: Tiêu Các chủ đã...

Lời nói chưa hết, sắc mặt của Âu Dương Huyền cũng không tốt mấy.

Giáo chủ! Tiếng gọi của Lữ Chính đã kéo sự chú ý của mọi người trở lại trong chốc lát.

Đột nhiên Âu Dương Huyền hồi hồn, hét lớn với mấy vị đại phu đến chậm: Còn không mau đến xem cho Hề giáo chủ đi!

Các đại phu nhanh chóng ôm hòm thuốc chạy về phía Hề Ngọc Đường.

Đứng lại! Tiến lên phía trước một bước thì đừng trách ta không khách sáo! Lữ Chính

/56