Ông Chú Cực Sủng Vợ Yêu

Chương 24: Mẹ không đồng ý

/1905


Chương 24: Mẹ không đồng ý

Từ Phượng Chi cũng cười với con trai: "Tiểu tử thối, có chuyện tốt gì mà cười đến hạnh phúc thế!"

Cố Bắc Thần vội vàng đặt điện thoại dưới gối: "Con đang cười sao?"

Từ Phượng Chi thận trọng nói: "Đương nhiên, đừng tưởng rằng mẹ không nhìn thấy. Nói cho mẹ nghe xem, đó có phải là tin nhắn của cô gái nào đó không?"

Gần đây, có tin đồn rằng con trai bà đã kết hôn, phản ứng của Từ Phượng Chi là làm gì có chuyện đó?

Mặc dù không lâu trước đây ông nội nhà họ Cố đã ra lệnh tử hình cho cháu trai mình, nếu không kết hôn thì phải cởi bỏ quân phục của mình và cút ra khỏi gia đình họ Cố.

Nhưng cho dù như vậy, Từ Phượng cũng cảm thấy không có khả năng, con trai bà hàng năm đều ở vùng núi hoang sơ hẻo lánh, ít tiếp xúc với con gái, hơn nữa con trai bà từ trước đến giờ đều không biết dỗ dành con gái để cho họ vui vẻ, không biết đã có bao nhiêu tiểu thư nhà giàu trong Hải Thành đã được giới thiệu đến, đa số đều là con gái nhà người ta chủ động tiếp cận, nhưng con trai bà không có hứng thú với ai cả.

Vì vậy, Từ Phượng Chi cho rằng lệnh của cha chồng là không hợp lý.

Vì vậy, những tin đồn này là không đáng tin cậy và Từ Phượng Chi hoàn toàn không để tâm đến những tin đồn đó.

Từ Phượng Chi cứ nhìn chằm chằm vào con trai trên giường bệnh, đột nhiên Cố Bắc Thần nhìn mẹ anh nói: "Đó là tin nhắn của con dâu mẹ."

Từ Phượng Chi bị lời nói của con trai dọa đến nửa ngày cũng không có phản ứng lại, cho đến khi Cố Bắc Thần nói: "Nếu mẹ không có việc gì nữa thì hãy quay về đi. Lát nữa cô ấy sẽ qua đây, mẹ ở đây sẽ làm cô ấy sợ hãi."

Nụ cười trang nghiêm trên khuôn mặt cao quý của Cố phu nhân ngay lập tức trở nên khó có thể hình dung nổi, nhìn chằm chằm vào con trai: "Mẹ của con, không phải là một mụ phù thủy già sẽ khiến người ta sợ hãi. Đâu tiên con hãy nói cho mẹ biết, cô gái đó là con cái nhà ai? Cô ấy có xinh không? Bao nhiêu tuổi rồi? Làm công việc gì?... " Từ Phượng Chi dùng một hơi hỏi rất nhiều câu hỏi, những câu hỏi à bà có thể nghĩ ra hầu như đều đã hỏi đến.

Cố Bắc Thần uể oải trả lời: "Không phải là tiểu thư nhà giàu nào hết."

Biểu cảm của Từ Phượng Chi thay đổi thành rất nhiều biểu cảm và thận trọng nói: "Chẳng lẽ vì để đáp ứng lệnh của ông nội, nên con tùy tiện tìm một người nào đó để kết hôn phải không?"

Cố Bắc Thần nhướng mày: "Cái gì gọi là tùy tiện tìm một người? Hiện tại con sẽ nói cho mẹ biết, để mẹ có thể chuẩn bị tâm lý."

Từ Phượng Chi gật đầu như giã tỏi, tim nhấc lên đến cổ họng, không biết đứa con trai này đã tìm được người phụ nữ như thế nào? Trong lòng bà cảm thấy rất không ổn.

Cố Bắc Thần nghiêm mặt nhìn Từ Phượng Chi: "Mẹ còn nhớ một người đầu bếp họ Liễu ở nhà chúng ta hơn mười năm trước không?"

Từ Phượng Chi cau mày một hồi gật đầu: "Nhớ, có chuyện gì sao?"

Đôi mi dài của Cố Bắc Thần rung động: "Đó là cháu gái của bà ấy."

Từ Phượng Chi há hốc mồm kinh ngạc, thật lâu sau mới thấp giọng hét lên: "Làm sao có thể..."

Cố Bắc Thần nhíu mày: “Tại sao lại không được?” Lời này rơi xuống anh không cho Từ Phượng Chi cơ hội thở gấp, tiếp tục bổ sung: “Dù sao chúng con cũng đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn rồi. Chúng con là quân hôn, con nghĩ mẹ hiểu rõ hơn bất cứ ai khác. "

Từ Phùng Chi tức giận, nhưng bà không dám nổi giận với đứa con trai đang "bệnh nặng" của mình, tức giận giẫm giày cao gót bước ra khỏi phòng bệnh, cô trừng mắt nhìn Vương Tranh, "Đi theo tôi."

Vương Trang ngồi trên ghế lái bên cạnh Từ Phượng Chi bị giáo huấn đến giờ vẻ mặt vẫn chưa hoàn hồn trở lại.

Từ Phượng Chi quay qua quay lại nói: "Vương Tranh, Vương Tranh, kể từ khi Bắc Thần chia tay với Mục Thanh Tuyết đó, cuộc sống tình cảm của nó đã trở nên trống rỗng. Điểm này anh là người biết rõ nhất. Anh biết rằng bây giờ nó đang bị ông nội ép buộc nên anh trở thành người bầu bạn tâm sự với nó, anh sao có thể đứng nhìn nó hồ đồ như vậy! Anh cũng bị hồ đồ rồi sao? "

Vương Tranh cắn môi dưới: "Thưa phu nhân, tôi thực sự không biết gì cả. Cho đến khi tôi chuyển đồ đến cửa cục dân chính tôi mới biết được."

 

 


/1905