Ông Chú Cực Sủng Vợ Yêu

Chương 30: Chỉ vì một cái liếc mắt trong đám người.

/1905


Chương 30: Chỉ vì một cái liếc mắt trong đám người.

Có người trêu chọc nói, nhà bọn họ thuê nữ hầu vị thành niên, Cố Bắc Thần mới cau mày nhìn An Noãn Noãn đang cúi đầu nhìn mũi chân mình ở trong góc, sau khi nghe ngóng anh mới biết được đó là cháu gái của nữ đầu bếp Liễu Thị nhà anh, chủ nhật hay là nghỉ đông và nghỉ hè sẽ đến nhà họ Cố giúp Liễu Thị làm việc nhà.

Nhưng ngay cả Cố Bắc Thần cũng không nghĩ tới, chỉ một lần liếc nhìn thấy cô trong đám người mà vẻ ngoài của cô gái kia đã làm cho anh ghi nhớ lâu như vậy!

Có thể nói rằng, anh cũng không hiểu biết rõ về cô gái và bà lão này, Vào ngày nhận chứng nhận kết hôn anh mới để cho Vương Tranh đi điều tra trước, xem cô tới cùng có phải là cháu gái của Liễu thị không, quả nhiên kết quả là đúng, nhưng bây giờ tình huống này quả thực rất khó giải quyết, đối với anh mà nói anh cần một người vợ, nhưng lý tưởng của nhà họ Cố và Từ Phượng Chi hoàn toàn không giống anh, chuyện này anh hiểu rõ nhất.

Nghĩ như vậy, Cố Bắc Thần ho nhẹ, nói: “Bà ngoại, bà không cần khách khí như vậy cũng đừng trách Noãn Noãn, là con muốn đi ngay trong đêm để thương lượng với bà, vì vậy bà nghe con nói hết trước.”

Bà lão có dự cảm xấu nhưng cuối cùng bà vẫn rất cung kính với Cố Bắc Thần nói: “Đại thiếu gia cứ nói.”

Cố Bắc Thần nhìn bà lão: “Bà gọi con là Bắc Thần được rồi, con và Noãn Noãn yêu nhau, chúng ta đã trực tiếp đi đăng ký kết hôn rồi, chúng ta nhận giấy đăng ký trước rồi mới phát hiện Noãn Noãn là cháu gái của bà, cô ấy không dám nói với bà bởi vì lúc đó cô ấy không biết con là ai, nhưng con là thật lòng muốn sống với cô ấy.”

Những lời này là lúc trên đường Cố Bắc Thần cân nhắc sắp xếp câu chữ, nói xong, anh tiếp tục quan sát thái độ của bà lão rồi nói: “Bà ngoại, bà sẽ không trách Bắc Thần và Noãn Noãn chứ!”

Bà lão hơi bối rối, vì vậy sau khi Cố Bắc Thần nói xong bà vẫn đang sững sờ, lúc sau lộ ra vẻ mặt u sầu nói: “Ôi... Theo lý mà nói bà nên vui mừng mới phải, nhưng mà đại thiếu gia...”

“Bà ngoại, bà cứ gọi con là Bắc Thần đi! Con biết, bà lo lắng nhà họ Cố sẽ không chấp nhận Noãn Noãn, bà yên tâm, con và Noãn Noãn là quân hôn, bọn họ không có quyền ngăn cản con.”

“Haha!” Sau khi bà lão nghe Cố Bắc Thần nói xong mới bất đắc dĩ nở nụ cười: “Đứa bé Noãn Noãn kia, miệng đúng là rất chặt chẽ, ôi các con cũng đã lĩnh chứng rồi bà chỉ có thể trông mong các con sẽ sống tốt, nhưng bà không thể nói là bà không lo lắng chút nào...”

Tính tình và nhân phẩm của đại thiếu gia nhà họ Cố ngược lại khiến cho bà rất yên tâm, nhưng mà dù sao cũng là nhà họ Cố! Trong lúc đó bà cũng đã nghĩ tới  vị hôn thê năm đó của đại thiếu gia nhà họ Cố tên là gì?

Vì để cho bà không lo lắng, Cố Bắc Thần cau mày nói: “Bà ngoại yên tâm, nhà họ Cố sẽ không gây khó dễ với Noãn Noãn đâu.” Nói xong, Cố Bắc Thần cười khổ nói: “Chuyện bà đã làm việc ở nhà họ Cố, nếu con nói nhà họ Cố đều vô cùng tán thành hôn sự của con và Noãn Noãn, vậy bà cũng không tin, vì vậy con chỉ có thể ăn ngay nói thật với bà, con cam đoan bọn họ cùng lắm sẽ gây khó dễ cho con mà thôi!”

Thân phận của đại thiếu gia nhà học Cố cao quý, quyền thế ngập trời, mặc dù thân thể bị thương mà vẫn có thể về quê nói chuyện này với bà ngay trong đêm, bà nói không cảm động chính là nói dối, nhưng bà cũng lo lắng Noãn Noãn sẽ đi vào vết xe đổ của mẹ cô!

Quan trọng nhất là, trên người của An Noãn Noãn vẫn tồn tại bệnh rất nghiêm trọng không thể nói ra, chuyện này là chuyện bà lo lắng nhất, ngộ nhỡ ngày nào đó cô nhớ lại người kia và chuyện đã xảy ra thì phải làm sao?

Khuôn mặt của bà u buồn nói với Cố Bắc Thần: “Các con đã gạo nấu thành cơm rồi, bà sẽ gửi gắm con bé lại cho con, nó có làm cái gì không đúng thì mong con chỉ bảo nhiều hơn, con bé kia... Hơi lơ mơ.” Bà cũng chỉ có thể nói như vậy thôi, bằng không thì thế nào chứ!

 

 


/1905