Ông xã ảnh đế mau vào trong chén

Chương 29 - Chương 29

/117


Mấy phút sau, bên trong phòng khách nhà Diệp Sơ Tinh, An Cẩn Du khoanh tay trước ngực, gương mặt lạnh lùng ngồi trên ghế salon, ở đối diện với cô là Diệp Sơ Tinh đang ngồi băn khoăn lo lắng cùng với một thiếu niên xa lạ mà cô chưa từng gặp.

Nhìn sơ qua thì thiếu niên này cũng không khác Diệp Sơ Tinh nhiều lắm, từng cử động đều mang theo lực hấp dẫn thành thục đặc biệt của phái nam, khiến mọi người chú ý. Hơn nữa, từ ánh mắt dịu dàng có thể vắt ra nước mỗi khi nhìn vào Diệp Sơ Tinh kia là cô có thể nhìn ra người đàn ông này cũng có mấy phần thật lòng, nhưng những thứ này đều không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là dáng dấp của người đàn ông này quá đẹp

An Cẩn Du còn tưởng rằng loại đàn ông đẹp như bước ra từ tranh vẽ giống như Nhiếp Quân Hạo đã đủ khoa trương, lại không nghĩ rằng người đàn ông trước mắt này so còn khoa trương hơn cả Nhiếp Quân Hạo.

Nếu như nói bề ngoài của Nhiếp Quân Hạo được người hiện đại gọi là anh tuấn, thì người đàn ông trước mắt này cũng chỉ có thể dùng hai chữ “yêu nghiệt” để hình dung

Làn da của người thiếu niên trước mắt này có so với nước da trắng nõn như trứng gà mới bóc vỏ của những minh tinh trên ti vi, có dáng người hoàn mỹ hơn so với những diễn viên dựa vào khuôn mặt kiếm cơm trên ti vi, còn có ngũ quan tinh xảo hơn so với những vị thần Hy Lạp được miêu tả đặc sắc, quan trọng nhất là trên người của người này tràn ngập khí chất thanh tao, nhã nhặn như có như không, giống như hoa sen tuyết nở rộ ở trên núi tuyết Cao Lĩnh, cao thượng đến không thể khinh nhờn, làm cho người ta vừa nhìn liền biết anh ta nhất định không phải người bình thường.

An Cẩn Du vẫn cho là Diệp Sơ Tinh đã rất có tư thái mỹ nhân, rất nhiều người ngồi ở bên cạnh cô ấy đều sẽ bị ánh sáng trên người cô ấy làm lu mờ sự tồn tại của những người đó. Nhưng người này lại khác, anh ta chỉ tùy ý ngồi bên cạnh Diệp Sơ Tinh lại khiến ánh mắt người ta không thể tự chủ mà di chuyển theo anh ta.

Người như vậy, rốt cuộc là làm thế nào mà có thể dính líu chuyện gia đình với bạn tâm tình thân thiết quan trọng nhất mà mình lại không hề biết một chút gì vậy?

Tiểu Du. Sự trầm mặc của An Cẩn Du hiển nhiên đã khiến Diệp Sơ Tinh càng lo lắng hơn, rụt rè gọi An Cẩn Du một tiếng.

An Cẩn Du nghe được âm thanh này thì bỗng rút lại ánh mắt thù địch vốn dán trên người thiếu niên đối diện, ho nhẹ một tiếng nói: Trời nóng quá, tớ cảm thấy hơi khát.

Thiếu niên đối diện hiểu ý, nụ cười trên mặt không thay đổi, lễ độ đứng lên, nói: Hai người tán gẫu, tôi đi pha trà.

Ừ. An Cẩn Du vừa thấy bóng dáng thiếu niên vừa biến mất trong phạm vi mắt nhìn, cọ một cái rồi chạy đến bên cạnh Diệp Sơ Tinh, nắm tay cô ấy, hỏi: Chuyện gì xảy ra? Sao cậu đã đột nhiên có người đàn ông tốt hơn rồi, sao tớ lại không biết gì hết vậy? Hơn nữa, vừa nãy hai người…

Tiểu Du, cậu đừng hiểu lầm, vừa rồi chúng tớ chỉ là vì tớ không cẩn thận nên bị ngã, anh ấy đỡ tớ mà thôi.

Trùng hợp như vậy. An Cẩn Du nhìn chằm chằm khiến mặt Diệp Sơ Tinh muốn mở hoa, hiển nhiên là vô cùng hài lòng đối với lời giải thích này: Vậy các cậu không phải loại quan hệ kia?

Đúng, ặc, không phải.

Rốt cuộc phải hay

/117