Ông Xã Nóng Vội Muốn Đứa Thứ Hai

Chương 12 Tôi muốn cô ấy phục vụ tôi (12)

/1464


Chương 12 Tôi muốn cô ấy phục vụ tôi (12)

“Hừ!” Lưu Sướng hếch cằm nhìn Cam Viện: “Chủ quản Cam, cô cũng đã nghe rồi đấy, bây giờ không thể nói tôi đổ oan cho con trai cô được? Cả bể bơi chỉ có hai chúng tôi, nó không ăn trộm, chẳng lẽ điện thoại của tôi mọc chân chạy mất sao?”

Bước lại gần Lưu Sương, đôi mắt sau tròng kính của Cam Viện nheo lại.

"Nếu cô cho rằng điện thoại của cô bị trộm thì báo cảnh sát luôn đi, khi chưa xác nhận được sự thật, tốt hơn hết cô nên quản miệng mình lại, tôi không cho phép bất cứ ai vu oan con trai tôi!"

Bắt gặp ánh mắt của cô, trái tim Lưu Sướng thắt lại.

Ánh mắt sau tròng kính sắc lẻm, lạnh như dao.

Da thịt căng lại, Lưu Sướng cảm thấy ớn lạnh khắp người, sau lưng lạnh toát.

"Cô ..." Lưu Sướng rụt rè lùi lại một bước: "Cô muốn làm gì?"

“Chủ quản Lưu!” Cô ta vừa dứt lời, lối vào bể bơi truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một nhân viên phục vụ phòng chạy vào, trên tay cầm điện thoại di động: “Tìm được cô rồi, đây có phải điện thoại của cô không?”

Mọi người đồng loạt nhìn lại, Lưu Sướng cầm lấy chiếc điện thoại trong tay người kia, nhìn thấy chiếc ốp điện thoại quen thuộc, vẻ mặt cô ta có chút xấu hổ: "Cô ... cô tìm thấy ở đâu?"

“Lúc tôi dọn phòng thì nhặt được.” Người phục vụ mỉm cười: “Tôi nhìn thấy ảnh tự sướng của cô nên đoán là điện thoại của cô, vì vậy mới gấp rút tìm cô trả lại.”

"Ngu ngốc!"

Cam Đường khinh thường nói.

“Thằng nhóc này!” Sắc mặt Lưu Sướng tái mét, vì đã hiểu nhầm người khác, lúc đầu cô ta cũng hơi xấu hổ, nhưng không ngờ lại bị thằng nhóc này mắng là đồ ngốc trước mặt mọi người, trên mặt không nén được giận: “Quả nhiên không có cha sinh mẹ dạy, đúng là đồ không có giáo dục! "

Nghe đến câu sau, hai mẹ con đều cau mày, Cam Viện vươn tay ngăn con trai đang định nổi giận lại, cô nhìn Lưu Sướng rồi nói.

"Chủ quản Lưu, xin lỗi con trai tôi ngay lập tức!"

Giọng cô không cao, nhưng rất uy nghiêm.

“Hừ!” Lưu Sướng hừ lạnh một tiếng: “Bảo tôi xin lỗi thằng con hoang này sao, đừng có mà mơ…”

Lưu Sướng chưa kịp nhận ra chuyện gì đã bay ra ngoài, rơi tõm xuống nước.

Nước bắn tung tóe, ngoài Cam Đường, tất cả mọi người ở bên cạnh hồ bơi đều sửng sốt.

Không ai nghĩ Cam Viện sẽ đẩy Lưu Sướng xuống nước, vì khiếp sợ nên mọi người đều quên kéo Lưu Sướng lên.

Uống phải hai ngụm nước bẩn, Lưu Sướng ho sặc sụa, cô ta đứng thẳng người trong bể bơi: "Cô ... khụ ... cô dám đẩy tôi?"

Cam Viện đứng cạnh bể bơi, cúi đầu nhìn Lưu Sướng, khóe môi khẽ nhếch lên.

"Con trai, con thấy không? Đây là mẹ dạy con đó, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, không cần tha thứ."

Cậu nhóc khẽ gật đầu: "Mẹ, con hiểu rồi."

Mặc kệ những người xung quanh đang trợn mắt há hốc mồm, cô vươn tay ôm lấy vai con trai: "Nước đã bị rác làm bẩn rồi, hôm nay không bơi nữa, con thay quần áo đi, chúng ta về nhà thôi.”

"Vâng."

Cậu bé quay người đi theo cô vào phòng thay đồ.

“Cô… cô đứng lại cho tôi!” Lưu Sướng gầm thét chạy tới bên cạnh bể bơi: “Cô… cô mắng ai là rác… đứng lại cho tôi! ...

Lúc này mọi người mới hoàn hồn lại, ba chân bốn cẳng kéo Lưu Sướng ra khỏi bể bơi.

“Cút ngay!” Hất mọi người ra, Lưu Sướng giơ tay lau nước bẩn trên mặt: “Cam Viện, cô… khụ… cô đợi đấy, chuyện của chúng ta chưa thanh toán xong đâu!”


/1464