Ông Xã Nóng Vội Muốn Đứa Thứ Hai

Chương 17 Tôi muốn cô ấy phục vụ tôi (17)

/1464


Chương 17 Tôi muốn cô ấy phục vụ tôi (17)

Hóa ra là đứa trẻ này!

“Ngài chủ tịch.” Hứa An Nhiên, giám đốc bộ phận quảng cáo phụ trách buổi thử giọng này chạy tới nghênh đón: “Ngài đến rồi, đứa bé mà tôi vừa nói với ngài chính là cậu bé đó, ngài thấy sao?”

Hoàng Phủ Quyết khẽ gật đầu.

“Tôi biết chắc là ngài sẽ hài lòng mà.” Hứa An Nhiên đi tới chỗ chụp ảnh, ra hiệu với cấp dưới đứng bên cạnh: “Dừng lại một chút, gọi người nhà của đứa trẻ tới đây.”

“Cháu không dẫn theo người nhà.” Cam Đường ngồi thẳng lưng trên ghế sofa: “Chúng ta bàn luận về hợp đồng trước đi, nếu mọi người đáp ứng điều kiện của cháu, cháu sẽ ký hợp động với mọi người. ”

Một cậu nhóc lại dám ra điều kiện với anh ta?

Hứa An Nhiên vui vẻ nói: "Cháu muốn bàn hợp đồng với chú?"

“Chú có thể quyết định được không?” Cam Đường nhìn anh ta hỏi, cậu bé rất ra dáng người lớn, đẹp trai mà đang yêu.

“Tôi có thể.” Hoàng Phủ Quyết nói.

“Đây là chủ tịch của công ty, hoàn toàn có thể quyết định.” Hứa An Nhiên mỉm cười.

Bởi vì ánh sáng, vừa nãy Cam Đường không để ý đến Hoàng Phủ Quyết, nghe thấy giọng nói của anh, cậu bé quay sang, liếc mắt một cái đã nhận ra anh.

"Là chú sao?”

Nhìn thấy Hoàng Phủ Quyết, trong mắt Cam Đường cũng ánh lên một chút vui mừng.

“Hai người quen nhau à?” Hứa An Nhiên ngạc nhiên hỏi.

Hoàng Phủ Quyết không giải thích, anh sải bước ngồi vào ghế chính, Hứa An Nhiên rất thức thời, anh ta lập tức gọi cậu nhóc ra, thu xếp cho cậu ngồi vào chiếc ghế nhỏ dùng cho buổi phỏng vấn.

Một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau, hai người cùng giơ một tay đặt lên tay vịn, tay kia chống lên chống má.

Để ý đến động tác của đối phương, cả hai người đều hơi nhướng mày.

Ngón tay đặt trên trán của Hoàng Phủ Quyết khẽ nâng lên: "Điều kiện của cháu là gì?"

“Cháu muốn ứng trước phí đại ngôn hai năm.” Cam Đường nghiêm túc trả lời.

Khi mọi người xung quanh nghe những lời của cậu nhóc, tất cả đều cười khúc khích.

Cậu nhóc này tuy không lớn nhưng khẩu khí không hề nhỏ.

Hoàng Phủ Quyết không cười mà bình tĩnh nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cậu bé, mặc dù là lần thứ hai gặp mặt, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy yêu thích cậu bé trước mặt này.

"Cháu đang thiếu tiền sao?"

Cậu nhóc lắc đầu: "Cháu không thiếu tiền, cháu đang thiếu nhà, dọn nhà rất vất vả và phiền phức, cháu không muốn mẹ và cháu phải dọn nhà liên tục. "

"Mẹ cháu và cháu"? !

Thì ra là gia đình đơn thân.

Hoàng Phủ Quyết khẽ gật đầu, anh là một người kiệm lời, hiếm khi có chút hứng thú tán gẫu như vậy.

"Cháu cho rằng tôi sẽ đồng ý sao?"

"Sẽ ạ.”

Vẻ mặt của cậu bé vô cùng chắc chắn.

“Ồ?” Người đàn ông nhướng đôi mày dài xinh đẹp, giọng nói tràn đầy hứng thú: “Tại sao?”

Cậu bé khẽ hếch cằm lên, giọng điệu đầy kiêu ngạo và tự tin: "Bởi vì chú không tìm được người mẫu nào phù hợp hơn cháu.”

Hoàng Phủ Quyết nheo mắt lại: “Lý do?"

Cậu bé giơ ngón tay út xinh xắn ra: "Thứ nhất, lúc chụp ảnh, những đứa trẻ khác chỉ chụp vài tấm, nhưng cháu lại chụp hơn mười tấm, thứ hai, cháu vừa nghe bọn họ nói để tìm được người mẫu phù hợp, mấy người đã tìm mấy nước rồi, thứ ba...” Cậu nhóc nhìn vào mắt Hoàng Phủ Quyết, cậu mỉm cười rồi duỗi ngón tay thứ ba ra: "Chú là ông chủ lớn ở đây lại đích thân thương lượng với cháu, điều này có nghĩa là chú đã chọn cháu. "

Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên, đứa trẻ này mới năm tuổi, sao lại có suy nghĩ cẩn thận như vậy.

“Tôi đồng ý điều kiện của cháu.” Hoàng Phủ Quyết hài lòng gật đầu: “Lập tức liên hệ với người giám hộ của cậu bé để ký hợp đồng.”


/1464