Phi Thường Xuyên Qua: Bạo Quân Sủng Cơ

Chương 41 - Phát Tác

/47


Ta… Muốn nàng! Nguyệt Lạc, ngươi thật sự là một tiểu yêu tinh! Ngươi từ lâu đã bất tri bất giác tiến vào trong lòng ta…

Ta hành hạ ngươi, tra tấn ngươi vì muốn ngươi khuất phục ta. Nhưng tính tình ngươi quật cường như vậy, mỗi một lần người nhượng bộ luôn là ta. Trên đời này còn có nữ nhân nào tinh quái giống như ngươi, khiến cho người ta đau lòng như vậy không? Chẳng lẽ… Đây chính là “tình yêu” mà họ vẫn nói sao?

Diễm Liệt nghĩ, nhìn thật sâu vào Tư Tư, trong lòng đột nhiên xuất hiện nhu tình mật ý không nói nên lời. Mặt Tư Tư đã sớm đỏ lên, tay chân lạnh như băng, mà hai gò má ửng đỏ như sắp cháy đến nơi rồi.

Sẽ hôn môi sao? Thật sự là… Rất hồi hộp! Tuy rằng không phải lần đầu tiên hôn môi nhưng đây là lần đầu tiên hắn dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn ta. Tim đập nhanh quá! Ta thật sự là rất căng thẳng!

Diễm Liệt, ta rốt cuộc nên đối với ngươi như thế nào bây giờ? Trước kia ngươi đối xử với ta tàn nhẫn như vậy nhưng hiện tại lại ôn nhu như thế! Tâm ta đã sớm bị ngươi khuấy loạn rồi! Ta rốt cuộc nên làm gì bây giờ?

Thôi, ta chịu thua. Thần linh, hãy để cho ta trầm luân đi… Bởi vì, ta yêu hắn.

Diễm Liệt, ta yêu ngươi. Ta biết, bề ngoài ngươi là người cứng cỏi nhưng kỳ thật bên trong ngươi là người nhạy cảm, khiến cho ta nhịn không được muốn bảo hộ ngươi. Tuy rằng ngươi từng đối xử với ta không tốt, nhưng ta sẽ không quên nụ hôn cứu mạng ở ao sen lần trước, cũng sẽ không quên ngươi vì chiếu cố ta mà cả đêm trông nom trước giường ta… Tâm ta đã sớm bị sự ôn nhu của ngươi chiếm đoạt từng chút một. Tuy rằng ta biết rõ ta không thể yêu ngươi! Ta biết rõ nếu yêu ngươi thì sẽ phải chịu tổn thương rất lớn! Nhưng là, ta làm sao có thể quản trái tim mình đây…

Tư Tư suy nghĩ lung tung, tâm loạn như ma, theo bản năng nhắm hai mắt lại. Nàng ngửi thấy mùi Long Tiên hương nhàn nhạt tỏa ra từ người Diễm Liệt, tưởng tượng đến mùi vị đôi môi hắn, trong lòng tràn đầy sợ hãi cùng chờ mong khác thường. Ban đêm thật yên tĩnh, nàng tựa hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của cả hai người.

Ngay tại lúc môi Diễm Liệt chuẩn bị áp xuống, trái tim của nàng giống như bị một cây búa giáng thật mạnh vào, đau đớn không nguôi. Người nàng run lên, đưa tay ôm lấy ngực, cái cảm giác đau đớn từng đợt từng đợt đánh úp lại, mỗi lần càng mãnh liệt hơn, cuối cùng nàng đau đớn quỳ rpaj xuống đất. Cảm giác đau đớn này chẳng hiểu tại sao lại rất giống lần ở biệt cung, so với lần đó còn dữ dội, đau đớn hơn nhiều.

“Ngươi làm sao vậy? Nguyệt Lạc?”

“Ngực ta đau quá… Thực lạnh…”

Tư Tư thống khổ nhìn Diễm Liệt, bàn tay khó khăn bắt lấy ống tay áo hắn, trên mặt mồ hôi lạnh đã sớm chảy ròng ròng. Diễm Liệt thấy thế, trong lòng biết không ổn, vội vàng ôm lấy nàng, chạy đến Nguyệt Thần cung. Hắn chạy rất nhanh, Tư Tư chỉ cảm thấy gió bên tai vù vù thổi qua, nàng thật sự rất đau lại lạnh, ngay cả nói cũng không nói được.

“Đau quá, lạnh quá…”

“Nếu đau thì ôm chặt lấy tay ta. Nguyệt Lạc, ngươi sẽ không có việc gì, ngươi nhất định phải kiên trì chịu đựng!”

Diễm Liệt nhìn Tư Tư thống khổ đến cực điểm, cảm thấy trái tim giống như bị níu chặt, đau đớn không thể thở được. Hắn nắm chặt tay Tư Tư, quấn chặt chăn bông lên người nàng, gắt gao ôm chặt, hận không thể thay nàng chịu đựng đau đớn. Hắn biết Túy sinh mộng tử cuối cùng cũng phát tác rồi.

/47