Phong Lưu Đạo Sĩ

Chương 84: Có bằng lái nhưng không biết lái xe

/93


Nghe Thiên Lộc Tử nói như thế, Trần Cương cũng là hiểu được, trong lòng không khỏi mong ước.

Cho nên hắn liền bày ra cái bộ dáng lấy lòng, nham nhở thốt:

- Lão Tam à, ngươi cũng là người tu ra kình khí chắc là biết được phương pháp tu luyện, ngươi…

Trần Cương lời còn chưa nói hết thì hai người Hàn Phong Hàn Vũ đang đúng ở một bên liền khoát tay khinh bỉ nói:

- Lão Tứ, ta khinh bỉ ngươi! Ra ngoài đừng có nhận là huynh đệ của ta nha, quá mất mặt a!

- Các ngươi. . .

Gương mặt già của Trần Cương đỏ lên, trong lòng buồn bực đến hộc máu. Nhưng hắn tìm không ra lời nào để phản bác, hắn cũng có cảm giác là mình quá vô sỉ rồi.

- Đừng nháo, nói chánh sự đi!

Thiên Lộc Tử mỉm cười thốt, hắn rất thích xem cảnh huynh đệ của mình đùa giỡn với nhau.

Nghe được Thiên Lộc Tử nói như vậy, Hàn Phong Hàn Vũ và Trần Cương lập tức an tĩnh lại. Căn cứ vào hiểu biết của bọn họ thì khi lão Tam nói có chánh sự thì đúng là có chuyện quan trọng.

Ta ngất! Không lẽ là nói nhãm sao?

- Lão Tứ, ngươi muốn đi vào Long Nha, muốn tăng nhanh thực lực của bản thân, ta đây có thể hiểu được!

Thiên Lộc Tử trầm ngâm rồi nói tiếp:

- Nhưng, tu luyện chi đạo chính là nghịch thiên cải mệnh, không thể nào vội vàng xao động được. Cho nên ta hi vọng ngươi không nên quá gấp gáp, bảo trì lấy tâm cảnh của mình!

- Ta hiểu!

Trần Cương gật đầu đáp. Đạo lý này hắn tuy hiểu được nhưng trong lòng không thể nào nén được. Chuyện này cũng giống như quý anh chị em chúng ta biết đụng tới cave là không an toàn nhưng vẫn muốn được ‘quất’ vậy. (Thằng tác giả nó viết vậy chứ em không có chém ra đâu nha. Anh em nào bị trúng tim đen thì dừng giận nha! )

- Ngươi chính là huynh đệ của ta, ngươi muốn hỏi ta phương pháp tu ra kình khí thì ta cũng có thể cho ngươi được!

Nghe được một câu này, Trần Cương trong lòng mừng rỡ. Nhưng khi nghe xong câu tiếp theo của Thiên Lộc Tử, bụng của hắn liền trầm xuống đáy vực:

- Nhưng phương pháp ta tu luyện chỉ có thể dùng Thái Cực làm trụ cột, không thích hợp ngươi, truyền cho ngươi cũng vô dụng mà thôi!

Trần Cương cũng không hề hoài nghi tính chân thực câu nói của Thiên Lộc Tử, hắn vẫn là rất tin tưởng gã Tam ca tiện nghi này.

Đối mặt bình cảnh này, đôi mắt Trần Cương không khỏi hiện lên sương mù, không biết nên phải ứng phó như thế nào, hơn nữa cũng không biết giấc mộng tiến vào Long Nha này của mình có còn có thể nữa hay không.

Thấy được sự mờ mịt trong mắt Trần Cương, Thiên Lộc Tử vỗ vỗ bờ vai của hắn thốt:

- Sao vậy? Không thể kiên nhẫn được nữa ư?

- Một chút!

Trần Cương cũng không hề giấu diếm đáp, bởi hắn biết được không thể nào giấu cái tâm tư đơn thuần của mình trước Thiên Lộc Tử được.

- Ngươi xác định không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn lấy được tư cách tiến vào Long Nha sao?

- Vô cùng xác định!

- Như vậy thì ngươi đã có mục tiêu rồi, cần gì phải mù mờ nữa?

Trần Cương chấn động, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Thiên Lộc Tử.

- Ngươi đừng nhìn ca như vậy nha, người ngoài nhìn tưởng đâu ngươi yêu ta đó! Ta không giống như ngươi nha, không thể nào ‘cơ tình tứ xạ" như ngươi được.

Thiên Lộc Tử đùa giỡn, bốn từ 'Cơ tình tứ xạ' này là hắn học được từ bộ phim “Lost in ThaiLand”.

*Cơ tình tứ xạ: ánh mắt của dân đồng tính.

Những người khác đều cười, chỉ có Trần Cương là không.

- Được rồi đừng có trưng ra cái mặt người ta thiếu tiền ngươi ba năm chưa trả đó. Chiếu theo tình huống của ngươi thì có một biện pháp có thể thử đó!

Thiên Lộc Tử nghiêm mặt thốt.

- Thật chứ?

Trần Cương cơ hồ là rống lên, hai bàn tay to bè vỗ lên bả vai của Thiên Lộc Tử, trong lức kích động không thể tự chủ được lực.

Cũng may là gã hoa tuyệt thế Thiên Lộc Tử này có thể thừa nhận được, đổi lại một người bình thường thì không chừng đã bị Trần Cương vã gãy xương vai rồi.

Lười trả lời vấn đề ngu xuẩn kia của Trần Cương, Thiên Lộc Tử tiếp tục nói:

- Bản chất trong quá trình tu ra được kình khí chính là đột phá cực hạn của bản thân. Thái Lý Phật đi lộ tuyến dương cương nên ta đối với nó không hiểu nhiều lắm, chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất để thử đột phá cực hạn mà thôi.

- Biện pháp nguyên thủy nhất? Là cái gì?

Trần Cương híp mắt hỏi.

- Tìm người ta đánh nhau hoặc là khiến cho người ta tìm ngươi để đánh nhau.

Nói xong Thiên Lộc Tử dừng lại một chút rồi mới tiếp tục:

- Ngươi là một tên hiếu chiến bẩm sinh, biện pháp này vừa lúc thích hợp ngươi. Phải biết là bất kỳ một võ học tông sư nào cũng phải không ngừng đánh nhau mới có thể tạo nên tuyệt học muôn đời được.

- Thật là có thể chứ?

- Trên lý luận hẳn là có thể a, nhưng nói vậy chứ ta cũng không có chắc lắm đâu! Nhưng mà vốn dĩ ngươi cũng chả có biện pháp, thôi thì thử một lần đi xem sao?

- Ừ, Có đạo lý nha! Nhưng bây giờ là thời đại xã hội do pháp luật quản chế nha, ta cũng đâu thể tìm người ta đánh nhau mãi được? Cho dù cố tìm thì cũng chưa chắc rớ tới được cao thủ.

- Không phải bên ngoài có rất nhiều võ quán sao?

- Ý của ngươi là kêu ta đi đá quán?

- Ý của ta là kêu ngươi đi trao dồi kỹ năng thôi. Nhưng mà ngươi làm như vậy thì… cũng được!

Rõ là một chủ ý xấu xa mà lại cố gắng tìm một cái tên dễ nghe, đúng là giống hệt như làm cave mà còn muốn được phong làm công dân ưu tú vậy.

Mọi người đang đứng bên cạnh tí nữa là ngất, trong lòng thầm chửi cái tên này thật quá là vô sỉ. Ngay cả Trần Cương tự tin vào mức độ vô sỉ của mình cũng muốn phải cam bái hạ phong.

- Đúng vậy, ta đây tại sao không có nghĩ đến đá quán nhỉ?

Trần Cương vỗ vỗ đầu, xoay người chực đi tìm người ‘giao lưu’ ngay tức khắc.

Thiên Lộc Tử vội vàng kéo hắn lại tức giận nói:

- Ngươi gấp cái gì, ta đã có nói xong đâu?

- Hà hà, ngươi nói tiếp đi!

- Ngươi nghĩ một chút xem, nếu như ngươi đi phá biển hiệu mà bị võ quán người ta đánh cho nằm sấp. Mà cái tên đánh ngươi nằm sấp đó lại diễu võ dương oai báo ra tên họ cùng với lai lịch, còn nói là hoan nghênh ngươi đến báo thù thì ngươi sẽ làm sao?

- Cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên là trở về tìm ngươi đi đánh hắn rồi!

Thiên Lộc Tử khóe mắt giật giật, trong lòng thầm kêu: Ngươi quả đúng là anh em tốt, bị người ta đánh liền chạy tới kêu ta đi báo thù!

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng miệng hắn lại đáp:

- Chuyện này được không? Ngươi cứ làm như vậy thì ngày sau khẳng định không ít người kiếm ngươi nha! Người khác tới tìm ngươi đúng là khỏe hơn ngươi đi tìm người khác nha!

- Ha ha! Cái này biện pháp này hay lắm, cứ làm như thế đi!

Trần Cương liên tục cười to, trên mặt đều là vẻ hớn hở.

- Cho nên trong lúc ngươi đi đá quán thì ta sẽ dựng Thái Cực võ quán. Ngươi mỗi lần đi đá quán thì báo ra danh hiệu Thái Cực võ quán của ta để mấy người tìm ngươi báo thù có chỗ tìm đến!

- Tại sao phải gây dưng Thái Cực võ quán? Ta dựng nên võ quán Thái Lý Phật cũng được mà?

Trần Cương không hiểu thốt.

- Có hai nguyên nhân!

Thiên Lộc Tử giải thích:

- Một là bởi ta muốn phát huy Thái Cực, mở Thái Cực võ quán là một cách rất tốt. Ngươi đi đá quán một lần hai lần cũng không có gì, nhưng mà liên tiếp đi phá quán người ta thì cũng gây ra động tĩnh lớn. Mà kể từ đó thì ngươi sẽ hot, mà ngươi hot thì võ quán sẽ hot. Võ quán mà hot thì sẽ có một đống người tới học Thái Cực nha!

- Còn nguyên nhân thứ hai?

- Hai là một cái võ quán muốn sừng sững không ngã thì nhất định phải được có một cao thủ có khả năng đảm đương chức Quán trưởng để trấn giữ, mà ta chính là cao thủ đó. Thái Lý Phật của ngươi mặc dù có chút hỏa hầu nhưng còn chưa đủ để trấn trụ tràng diện nha!

Thiên Lộc Tử giọng hùng hồn, không hề đỏ mặt tuyên bố.

Đúng là không biết xấu hổ, quá sức là mặt dày. Cho dù ngươi có tài như vậy nhưng cũng không cần khoe khoang như thế chứ. Chẳng lẽ con hàng này không biết khiêm nhường chính là một mỹ đức của Trung Hoa sao?

Trần Cương im lặng, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng hắn biết Thiên Lộc Tử nói là sự thât. Thở dài một tiếng rồi sau đó hắn cười khổ đáp:

- Ta hình như có cảm giác bị người ta đem đi bán thì phải?

- Cũng không phải là bán nha, chúng ta đây là hợp tác. Ngươi giúp võ quán của ta quảng cáo, ta giúp ngươi đánh cao thủ mà ngươi không địch nổi, huynh đệ ta cùng tiến cùng thối nhất định có thể đánh khắp thiên hạ vô địch thủ nha!

Thiên Lộc Tử mỉm cười nói tiếp:

- Đương nhiên là quyền quyết định vẫn ở trên tay ngươi, cho dù ngươi không làm thích diễn vai tay đấm đó thì ta cũng sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp nha!

- Được rồi, cái vai tay đấm này ta làm. Nếu là nhất cử lưỡng tiện thì ta sao mà không làm được?

Trần Cương không hề do dự, liền đáp ứng rất nhanh.

Đánh xong Thái Cực, ăn xong bữa sáng, ba gã nông dân cùng nhau ly khai.

Thiên Lộc Tử và Kỷ Ngọc Nhàn ngồi xe Nam Như Hân đi tới công ty giải trí Thiên Lộc, bởi Nam Như Hân nói rằng hôm nay sẽ làm quảng cáo Hạo Nhiên Sinh Cơ Phấn cùng với Hạo Nhiên Mỹ Bạch Phấn.

Thiên Lộc Tử ngồi ở ghế sau, đang tò mò đánh giá chiếc xe.

Xe Nam Như Hân lái là chiếc Mercedes s600. Là dòng S của Mercedes, nội thất xe vô cùng xa hoa là đều không cần phải bàn. Động cơ lên đến 517 mã lực, tính năng cơ hồ là giống như xe thể thao.

Nhìn qua kính chiếu hậu, Nam Như Hân chú ý tới Thiên Lộc Tử có cử chỉ cổ quái, không khỏi nghi ngờ hỏi:

- Tiểu Lộc, ngươi thích chiếc xe này của chị à?

- Ắc…!!

Thiên Lộc Tử có chút ngượng ngùng đáp, hắn cũng không thể nào nói với Nam Như Hân là ta có bằng lái rồi nhưng không biết lái xe nha.

- Không đáp là ý gì? Đồng ý à?

Nam Như Hân buồn cười đáp:

- Thì thì nói, chiếc này liền tặng cho ngươi đi, dù sao tỷ còn có một chiếc BMW 760li. Xe này có cửa chống đạn, rất là thích hợp để ngươi bảo vệ cô vợ nhỏ của ngươi nha!

Không thể không nói tiểu phú bà Nam Như Hân có sở thích thật khác thường, một cô bé nhỏ nhắn đến như vậy mà lại tậu về hai chiếc xe như mãnh thú nha.

Tự nhiên bị dính mảnh chai, Kỷ Ngọc Nhàn tỏ vẻ mình vô cùng oan uổng, khuôn mặt đỏ bừng như táo chín. Nhưng ngoài mặt tuy xấu hổ là vậy nhưng thật ra trong lòng nàng đang vô cùng sung sướng.

Nhìn Kỷ Ngọc Nhàn một cái, Thiên Lộc Tử cũng không muốn giải thích đáp:

- Hay là thôi đi! Ta xem ngươi thường xuyên lái chiếc này cũng thích nó nhiều lắm. Quân tử không đoạt niềm yêu thích của người khác a!

Ngoài miệng nói dễ nghe như vậy nhưng trong lòng Thiên Lộc Tử thật ra thì đang rỉ máu. Cái mế gì mà quân tử không đoạt đi vật yêu của người khác chứ, hắn từ chối cũng chỉ vì sĩ diện mà thôi.

Nam Như Hân dường như nhìn thấu tâm tư của hắn, cười duyên đáp:

- Bây giờ mà cũng biết nói xạo như vậy nữa? Ngươi mà cũng biết từ chối sao? Ngươi từ chối chắc là có nguyên nhân khác, không có bằng lái à?

- Cũng không phải, ta có bằng lái mà!

Thiên Lộc Tử liền móc ra một quyển vở nhỏ giơ lên khoe khoang, sau đó giọng yếu xìu:

- Ta chỉ không biết lái mà thôi!

Cái gì? Có bằng lái mà không biết lái xe? Chuyện quái quỷ gì vậy?

- Bằng của ngươi là bằng giả à?

Nam Như Hân nghi hoặc nhìn Thiên Lộc Tử rồi hỏi, một tay cầm vô lăng, một tay giật quyển vở trong tay Thiên Lộc Tử nhìn xem.

Nàng vừa nhìn thì liền phát hiện ra: cái bằng lái này của Thiên Lộc Tử là đồ thật, mà còn là bằng lái quốc tế nữa.

Một thằng cha không biết lái xe mà có bằng lái, quả thật không còn thiên lý mà!

/93