Phong Lưu Diễm Chủ

Chương 7

/10




Bình tĩnh đi du ngoạn, nói chuyện yêu đương, chữa bệnh từ thiện cứu người, ba tháng sau, Tề Hạo và Tần Khả Tâm rốt cục cũng rời khỏi Giang Châu đi tới Minh Châu

Sau đó –

Tần Khả Tâm hành tẩu giang hồ nhiều năm chưa từng gặp cướp, mỗi ngày đi lại, chữa bệnh, kiếm tiền quanh quẩn ngần đấy việc chưa bao giờ có biến

Sau khi cùng Tề Hạo kết bạn đồng hành, ngày trở nên thú vị hơn

Khi nhóm cướp hô lên bài ca kinh điển: “cây này do ta trồng, đường này do ta thông, nếu mà muốn qua lại, phải để tiền mua đường”

Tần Khả Tâm phát hiện mình vô cùng hưng phấn. Nàng rất vui vẻ nói với đám cướp quần áo tả tơi, dùng nông cụ làm vũ khí này là tiền thì không có, chỉ có mạng thôi nhưng người sau lưng nàng có rất nhiều tiền, bọn cóc bọn họ rồi đòi tiền chuộc cũng có thể được.

Tề Hạo nghẹn họng nhìn nàng trân trối. Nữ nhân diên này, lại muốn làm gì?

Nàng cười đến mắt híp lại, chỉ là muốn xem xem cường đạo rốt cuộc là thế nào thôi.

Tề Hạo suýt té xỉu.

Vì thế, bọn họ bị trói lên núi.

Sau đó, Tần Khả Tâm vô cùng thất vọng, ngọn núi không có trại lớn bảo vệ sâm nghiêm, cũng chẳng có nhà cửa kiên cố, chỉ có mấy gian nhà tranh sắp đổ.

- Các người cướp cũng kém quá đi

Theo lý mà nói, làm cướp phải kiếm được nhiều tiền nhưng bọn họ lại không thế.

Đám cướp tai đỏ bừng lên:

- Chuyện đó… chúng ta mới cướp không lâu, cho nên… trang bị kém một chút, xin hai vị khách quý thứ lỗi.

- Trước kia ngươi là người buôn bán? Tề Hạo hỏi.

- Sao khách quan biết?

- Ta còn biết ngươi chắc chắn là mở khách điếm. Sao không tiếp tục làm việc mà lại lên núi làm cường đạo?

Người này chẳng lẽ thần, không quen biết nhau, chỉ một lần gặp đã nói rành mạch như thế, chẳng lẽ là mật thám của quan phủ.

Nhưng nói như thế cũng không thông, đám cướp này lập trại chưa đến hai tháng, đến nay cũng chưa có vụ cướp nào đáng kể, quan phủ dù lợi hại cũng không thể nào biết được ngọn núi giữa Minh Châu, Giang Châu có cướp được.

Tên cầm đầu đó sau biết được rằng Tề Hạo xuất thân buôn bán, trời sinh một đôi mắt lợi hại, bất luận là ngôn ngữ hay cử chỉ, đồ cũ hay mới hắn chỉ nhìn một cái là nhận được thật giả.

Tên cầm đầu đám cướp nghĩ hắn là thần tiên, giọng nói vô cùng cảm thán:

- Khách quan có điều không biết rồi. Tiểu nhân vốn mở một khách điếm nhỏ ở bến cảng, làm ăn tuy không phải rất phát đạt nhưng cũng đủ ăn đủ mặc. Nhưng mấy năm trước, triều đình cấm buôn bán, ngay cả cảng cũng đóng, khác điếm của tiểu nhân sao làm ăn nổi? Chỉ đành bán tháo lấy chút tiền, cầm cự qua hai năm thì không chống đỡ nổi nữa, đành phải…… Lên núi.

Tề Hạo cứng đờ người, khuôn mặt như ngọc xanh mét

Tần Khả Tâm biết hắn lại nhớ tới một nhà ba mạng người của hiệu cầm đồ Thông Bảo chết oan nên tới bên nắm nắm tay hắn, nhìn hắn cổ vũ.

Hắn cũng biết chuyện đã thành thế này, kết cục cũng đã định, hối tiếc cũng vô dụng, chỉ hi vọng vào tương lai nhưng có điều khúc mắc quá sâu, khó mà gỡ bỏ.

Nhưng hắn vẫn miễn cưỡng bản thân khẽ cười, nhẹ giọng nói:

- Ta không sao.

Nàng sao tin lời hắn, cầm tay hắn truyền nội lực vào cơ thể hắn, chậm rãi vuốt quanh kinh mạch toàn thân hắn.

Tề Hạo nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi, sự khó chịu trong người giảm bớt. Hắn hỏi kẻ cầm đầu:

- Không biết đại ca xưng hô thế nào?

- Đại ca? Ngươi gọi ta?

Kẻ kia thấy hắn một đầu tóc bạc, tuy rằng khuôn mặt trẻ trung nhưng chỉ sợ là do dưỡng sinh tốt chứ tuổi chắc cũng phải 5,60 tuổi.

- Ta mới ba mươi thôi, ngươi gọi ta là đại ca?

Tần Khả Tâm che miệng cười khẽ.

- Hắn mới 25, không gọi đại ca, chẳng lẽ kêu tiểu đệ?

- 25?1

Nhìn tóc hắn rồi lại nhìn mặt hắn, kẻ kia vỗ vỗ vai hắn đầy đồng tình:

- Thì ra là thiếu niên bạc đầu. Đáng tiếng, huynh đệ trông tướng mạo thật đẹp. Đại ca họ Trang, trước kia người ta gọi là Trang chưởng quỹ, giờ mọi người gọi ta là Trang lão đại.

- Tiểu đệ họ Tề, ta gọi ngươi là Trang đại ca đi! Đây là nội nhân (vợ) Tần thị… A

Tần Khả Tâm bị hắn giới thiệu như thế thì đỏ bừng mặt, nhéo hông hắn một cái.

Tề Hạo hét lớn một tiếng, chỉ đành cố gắng lấp liếm:

- Nàng được giang hồ xưng là nữ thần y, hành tẩu bốn phương chữa bệnh từ thiện. Vừa rồi nội nhân chỉ là nhất thời nghịch ngợm đùa Trang đại ca chứ thật ra phu thê chúng ta không có nhiều tiền, cũng không có người chuộc chúng ta đâu

- Nữ thần y… ta từng nghe nói, nàng mặc áo trắng, giầy trắng, khăn che mặt trắng… ơ… khăn che mặt của ngươi đâu?

Tần Khả Tâm lườm hắn một cái:

- Ai mà một ngày 12 canh giờ đều che mặt, ta cũng phải ăn cơm, tắm rửa chứ

- Đúng thế

Trang lão đại nghĩ nghĩ rồi đột nhiên kêu to

- Ngươi là nữ thần y, thật tốt quá, gần đây trong trại không hiểu sao có dịch, mấy huynh đệ đầu tiên là bị sốt, nôn mửa, mất ngủ, sau đó cả người nổi mọn đỏ, người đầu tiên bị bệnh mụn đỏ hôm qua đã bị rộp lên, giờ sốt đến bất tỉnh nhân sự, không biết….

Tần Khả Tâm ngây người, trong lúc mơ hồ, Tề Hạo thấy tay nàng run run

- Sao thế Khả Tâm?

- Đậu… Bệnh đậu mùa……Nàng lắp bắp.

Biết nhau lâu như vậy hắn chưa từng thấy nàng thất thố như thế, trong lòng cũng cả kinh:

- Nàng nói rõ một chút, đậu gì?

Nàng nhắm mắt lại, hít vào rồi thở ra, một lúc lâu sau mới mở bừng mắt phượng, nhìn thẳng Trang lão đại:

- Ngươi nghe đây, từ giờ trở đi, người trong trại không được phép xuống núi nữa, bệnh nhân cũng phải cách ly, không được tiếp xúc lẫn nhau, có nghe không?

- Khả Tâm, nàng làm sao thế?

Tề Hạo kéo tay nàng. Nàng ngây ngốc nhìn hắn, nước mắt chảy dài:

- Tề Hạo, xin lỗi, xin lỗi ngươi

- Đã xảy ra chuyện gì? Đang yên lành sao nàng lại khóc?

- Ta không nên ham chơi, càng không nên kéo ngươi lên núi, bọn họ có thể mắc bệnh đậu mùa, là một bệnh dịch ta không chữa được.

Đầu hắn cũng ong ong. Bệnh đậu mùa, sao hắn không biết?

Đại Tề lập quốc được hơn 26 năm, Hoài Nam bùng phát bệnh dịch, người bệnh ban đầu là sốt, nôn mửa, 3 đến 5 ngày sau sẽ nổi mụn đỏ rồi thành mụn nước. Trận dịch bệnh đó khiến mười vạn dân chúng Hoài Nam chết thảm, những người còn sống trên mặt cũng đầy vết rỗ.

Trận dịch đó làm cho Tề Quốc tổn thất nặng nề, suýt thì có biến

Không thể ngờ được, qua hơn 200 năm, dịch bệch này lại xuất hiện

Hắn cảm thấy cả người rét lạnh, tim như rơi thẳng xuống đáy cốc.

Thân là người hành nghề y, đối mặt với chứng bệnh đậu mùa đáng sợ này, Tần Khả Tâm bụng làm dạ chịu, nàng phải ở lại để ngăn ngừa dịch bùng phát.

Nàng ra lệnh cho những người trong sơn trại, bất luận là nam nữ già trẻ đều không được xuống núi. Vạn nhất không khống chế được dịch bệnh thì dù phải đốt núi, cùng chết với bệnh dịch nàng cũng không tiếc.

Nhưng người luôn ích kỉ, nàng không thể để Tề Hạo cùng nàng chịu chết, nàng ngầm khuyên hắn

- Ngươi đi đi, ngươi mới lên núi, chưa tiếp xúc với bệnh nhân, hẳn là chưa nhiễm bệnh, giờ rời đi còn kịp.

Hắn nhìn nàng, vuốt mái tóc đen bóng mềm như tơ của nàng

Hắn ngửi sâu mùi hương trên tóc nàng, là mùi hương lành lạnh của hoa mai, còn cả mùi hương của thảo dược, mị hoặc vô cùng, khiến người thương tiếc

Hắn biết là nàng vẻ ngoài bình thường nhưng tâm hồn cao thượng. Nữ thần y bôn ba bốn phướng cữu người tuyệt sẽ không vì mạng sống của mình mà bỏ lại người bệnh

Nàng đã chuẩn bị chết, còn hắn?

Thân là vua của một nước, hắn không cống hiến được gì cho quốc gia, chẳng lẽ còn bỏ dân chúng Đại Tề lúc nguy khốn này?

Huống hồ, trong những người không rõ sống chết thế nào này còn có người hắn muốn bảo vệ cả đời.

Để hắn bỏ mặc nàng, một mình sống tạm bợ khác gì lấy đi trái tim hắn? Nếu người sống không có tim thì sống chết cũng vậy thôi.

- Mấy loại dịch bệnh, chưa tới lúc cuối thì ai biết có mắc phải hay không? Ta nhớ rõ hơn 200 năm về trước, bệnh đậu mùa là từ một trấn Điền Hoa ở Hoài Nam bùng phát ra, khi mới có người chết thì dân Điền Hoa trấn kinh hoảng chạy khắp tứ phía, triều đình dù đã hạ lệnh cho các phủ huyện cẩn thận an trí dân chạy nạn. Nhưng ai ngờ lệnh này càng khiến những người dân mắc bệnh chạy loạn. Chỉ trong ba tháng, lấy trấn Điền Hoa làm trung tâm thì xung quanh mấy trăm dặn đều thành đất chết. Từ đó về sau, triều đình ra lệnh, một khi phát hiện bệnh đậu mùa thì phải hoàn toàn cách ly, không cho dân chúng đi lại để ngăn ngừa dịch lây lan. Lúc này nàng nói xem, ta có thể đi chỗ nào?

- Ngươi không nói, ta không nói, ai mà biết?

Nàng biết ý nghĩ này rất ích kỉ nhưng nàng không muốn hắn chết

- Vạn nhất ở dưới chân núi ta phát bệnh thì làm thế nào?

- Không đâu, ngươi mới lên núi chưa được một canh giờ, không dễ dàng lây bệnh được đâu

- Nếu ta xui xẻo, đã bị nhiễm bệnh thì sao

Nàng tức giận đến phát khóc, khuôn mặt trắng như tuyết càng thêm tiều tụy

- Ngươi làm sao thế? Ngươi… ngươi… ngươi không nghĩ lạc quan hơn được sao

- Nghĩ lạc quan sao…

Hắn khẽ cười dịu dàng như gió mùa xuân:

- Nếu không chúng ta thành thân ở đây đi. Nhiều người thì càng vui, nếu có chuyện bất trắc, phu thê chúng ta sống chết không rời cũng là chuyện tốt.

Nàng nắm vạt áo hắn, khóc lớn:

- Ngươi là đồ ngốc, đồ ngốc, ở đây cùng ta có gì tốt? Ngươi đừng quên ngươi là Hoàng đế, trong cung còn nhiều chuyện đại sự chờ ngươi, nếu ngươi có chuyện gì bất trắc thì Tề Quốc làm thế nào?

- Ta lớn như thế lần đầu tiên mới nghe có người nói ta ngốc, thật thú vị

Vỗ vỗ vai nàng, hắn muốn cười nhưng không cười nổi, trầm ngâm hồi lâu mới thở dài:

- Khả Tâm, ta ra cung đã lâu, chuyện này nhìn không thấy thì uổng mất cái tên “độc nhãn” của ta

Nàng cứng đờ người:

- Ý ngươi là gì?

Hắn yên lặng nhìn nàng:

- Nàng bắt ta ra cung thì chẳng phải là sẽ không để ta về sao?

- Ta… nàng cúi đầu, né né tránh ánh mắt hắn.


/10