Phong Lưu Gian Thương

Chương 12: Thục trung Đường môn?

/433


Đường Tiểu Đông xoa hai gò má, nhớ lại dường như Lôi Mị đã vài lần nhắc tới, mà mấy chữ này hình như có điểm quen thuộc, tựa hồ ở đâu đấy đã từng thấy qua. Hắn vắt óc ra tích cực tìm tòi, rốt cuộc cũng nhớ ra rồi, đó là hồi học trung học đã từng đọc nhiều bộ tiểu thuyết võ hiệp kiếm hiệp kỳ tình, có không ít bộ thường xuyên viết về đề tài này, đó là ở Tứ Xuyên có một đại gia tộc họ Đường là một võ lâm thế gia, đỉnh đỉnh đại danh am hiểu ám khí độc dược, lợi hại phi thường.

Thế nhưng đâu có gì quan hệ tới Thục trung Đường môn đâu? Đường A Ngưu mặc dù cũng ở họ Đường, nhưng chẳng có dây mơ rễ má gì với họ, thiên hạ chuyện trùng tên trùng họ là thường tình.

Trở về Di Tình viện, Lôi Mị lập tức cởi mạng che mặt xuống giục giã: "Cởi áo ra để ta xem thế nào!"

Thấy thần tình của nàng đầy vẻ lo lắng quan hoài, Đường Tiểu Đông nghe lời liền cởi áo ra.

Nhìn thấy trên ngực hắn chỉ hiện lên một mảng hồng hồng, không có dấu vết chưởng ấn của Thiết sa chưởng, Lôi Mị đỏ hây đôi gò má ngọc thở phào nhẹ nhõm, tò mò vuốt ve tấm áo giáp chống đạn rồi lật đi lật lại kiểm tra. Chưởng lực Thiết sa chưởng vô cùng cương mãnh bá đạo, nhưng khi đánh vào Đường Tiểu Đông thì chắc chắn chiếc áo này đã ngăn đỡ tới tám phần mười chưởng lực của lão già đó, chính vì vậy hắn mới không bị thương.

Nàng rất tò mò săm soi tấm áo giáp, nhìn kỹ vẫn thấy rất bình thường, cũng không phải là báu vật hộ thân võ lâm chí bảo Kim Ty Nhuyễn Vị Giáp làm bằng tơ vàng mềm mại, lại càng không phải là Thiên Ma Thần Giáp cứng rắn lừng danh.

"Với thân thủ của huynh tại sao lại không tránh thoát một chưởng đó vậy?"

Nàng nói ra sự nghi hoặc trong lòng, rõ ràng với thân thủ phát ra ám khí cao siêu đến thế của Đường Tiểu Đông, ngay cả tất cả mọi người không nhìn thấu được hắn đã ra tay như thế nào, theo lý thì hắn hẳn là đại cao thủ cấp bậc tông sư, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy không bằng, thế mà sao không tránh khỏi một chưởng của lão già ấy chứ? Mặc dù Thiết sa chưởng của lão già hùng hậu, thân thủ cũng cao minh, thế nhưng miễn cưỡng cũng chỉ tính là nhất lưu cao thủ trên chốn giang hồ mà thôi.

"Ta không có võ công......"

Đường Tiểu Đông nhếch miệng cười khổ, hắn không phải là không muốn né tránh, chỉ là lão già ấy ra tay thực sự quá nhanh, mặc dù theo bản năng hắn cũng phản ứng khá tốt, nhưng cuối cùng vẫn bị ăn chưởng.

"Huynh không có võ công thật sao?"

Lôi Mị trợn mắt, nhìn hắn như nhìn một con quái vật, biểu lộ một vẻ mặt đánh chết nàng cũng không tin được.

Thủ pháp phóng ra ám khí cao siêu đến thế, mọi người chưa nhìn thấy ra tay như thế nào đã đả thương địch rồi, loại công lực này trong thiên hạ khó tìm được vài người, có quỷ mới tin hắn không hề có võ công tý gì.

Ngươi vẫn cố tình giả bộ giấu diếm chối cãi chứ gì, ngày mai bổn cô nương gọi vài cao thủ lợi hại đến thử, để xem ngươi còn giả vờ đến bao giờ, Lôi Mị hừ hừ tức giận nói thầm!

Đường Tiểu Đông cười khổ, chẳng hiểu năm nay là cái năm gì? Nói thật thì không ai tin tưởng, chả lẽ cứ phải nói gian dối thì mới tin sao?

Cúi đầu nhìn trước ngực còn vết đỏ ran rát, hắn đưa tay lên sờ, mặt mũi liền có vẻ đau đớn nhăn nhó.

Lão gia hỏa chết tiệt này, sao lại xuống tay ngoan độc như vậy, nếu lần tới để lão tử ta gặp lại, lập tức sẽ thưởng cho ngay một quả lựu đạn!

"Đã là người luyện võ, một chút ngoại thương bên ngoài như thế mà cũng không chịu được sao?"

Lôi Mị cau mày hỏi, nét mặt càng hiện rõ vẻ hờn giận.

"Nếu đã là người luyện võ, lão tử sẽ không vô dụng đến như vậy, lão tử không có cái võ công cứt chó gì!"

Trong lòng đang lúc không thoải mái, Đường Tiểu Đông gầm lớn đứng lên, cử động đột ngột làm trong ngực đau nhói, hắn vội vàng há mồm hít mấy hơi thở thật sâu.

"Huynh…"

Lôi Mị ủy khuất chu cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn, chớp chớp đôi mắt bồ câu tuyệt đẹp đã ngân ngấn nước mắt.

Trong lòng Đường Tiểu Đông mềm nhũn ra, hắn ôn nhu dịu dàng nói: "Xin lỗi, ta...... Ta thật sự không có võ công."

Lôi Mị tức giận lườm nguýt, đưa tay ra nắm lấy bàn tay hắn, thò mấy ngón tay ngọc bắt mạch trên cổ tay.

Người luyện võ mặc kệ là tu luyện ngoại công hay nội công, trong cơ thể đều nhất định có một cơ sở khí công nội lực, thử một lần là biết ngay mà, đừng tưởng cứ cố tình gạt người khác, trừ phi là bậc siêu cấp cao thủ như thần tiên mới có thể tự mình đem hàng nửa hoa giáp công lực đã tu luyện che giấu đi.

Nhìn thần tình kỳ quái sững sờ hiện ra trên mặt Lôi Mị, Đường Tiểu Đông cười ha hả: "Thế nào, bây giờ ngươi đã tin chưa?"

"Chẳng lẻ...... Chẳng lẻ bá mẫu không có truyền thụ cho huynh lấy nửa điểm công phu gọi là…?"

Biểu tình của Lôi Mị càng cổ quái phi thường, nàng đã cẩn thận thăn dò kiểm tra mà không thể cảm nhận trong cơ thể của Đường Tiểu Đông có lấy nửa điểm dấu hiệu tồn tại của công lực, nếu nói hắn ta đã che dấu phong bế công lực đi thì với độ tuổi của hắn tuyệt đối là không thể có cảnh giới thần tiên ấy được.

Đường Tiểu Đông nhíu mày hỏi lại: "Ngươi vừa nói… mẫu thân ta thực sự là một cao thủ võ lâm?"

Từ trong những lời nói của nàng hắn đoán ra được chính nàng đã ám chỉ mẫu thân mình dường như là một võ lâm cao thủ.

Điều này có thể là sự thực sao?

Mẫu thân mình thần tình vàng vọt bủng beo,sức yếu nhiều bệnh, đi một bước là ho một tiếng, nhìn kiểu gì cũng không giống một người đã từng có võ công.

"Chẳng lẽ bà ấy… Thật sự quyết tâm thoát ly Thục trung Đường môn…?" nguồn t r u y ệ n y_y

Lôi Mị giống như là đang hỏi hắn, lại vừa giống như lầm bầm lầu bầu tự hỏi chính mình. Thấy Đường Tiểu Đông trên mặt cũng đầy vẻ mờ mịt nghi hoặc, Lôi Mị lại càng thêm mê man khó hiểu.

Trầm mặc suy nghĩ, thật lâu sau đó Lôi Mị mới u buồn thở dài, từ trong lòng lấy ra một bình bạch ngọc nhỏ, dốc ra bốn viên dược hoàn màu đỏ, lấy một viên đưa Đường Tiểu Đông nuốt vào, còn ba viên đem nghiền nát, trộn với một chút nước sạch thành một loại hồ sền sệt, rồi đem đến nhẹ nhàng bôi vào trên ngực hắn.

Từng đợt sảng khoái mát mẻ truyền khắp toàn thân, đó là một loại cảm giác sướng khoái không nói nên lời, sự đau đớn trong lồng ngực toàn bộ rất nhanh tiêu tan, Đường Tiểu Đông mừng rỡ khen ngợi không dứt, nhìn Lôi Mị giống hệt như một con chim nhỏ nép vào bên người giúp hắn bôi thuốc, hắn không kìm được nuốt mấy ngụm nước miếng. Ngắm nhìn những ngón tay mảnh dẻ trắng ngần quệt từng mảng thuốc hồ xoa lên trên làn da ngực, hắn suýt xoa sung sướng thở ra từng hơi dài.

Khắp cả khuôn mặt Lôi Mị đỏ bừng bừng, nàng cứ nhất mực cúi đầu, không dám tiếp xúc với ánh mắt nồng nàn cháy bỏng của Đường Tiểu Đông. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một thân thể để trần phần trên của người đàn ông, mà lại còn trong một cự ly gần gũi đến như vậy, gần như là dựa sát vào, mùi nam nhân nồng đậm tỏa ra…, tất cả đều khiến cho trong lòng nàng khẩn trương gấp gáp giống hệt như một con nai con điên rồ nhảy loạn, nàng hít thở dồn dập, toàn thân căng cứng đờ đẫn, cuối cùng không chịu được nữa phải run rẩy đứng lên.

"E hèm… Khụ… khụ…!"

Hai tiếng ho khan đột nhiên truyền đến, khiến cho Lôi Mị đang khẩn trương căng thẳng khắp người phải giật mình, giống như chú thỏ nhỏ kinh hoảng giật lùi sang một bên, cũng hệt như con mèo con giẫm phải than hồng, vội giương mười ngón tay còn dính đầy bột hồ thuốc dược lên, chật vật bất an cố gắng đứng thẳng người, thần thái điệu bộ không khác gì kẻ trộm bị bắt quả tang, hai gò má đỏ rực lên như ánh bình minh rạng rỡ.

Nhìn thấy Kha Vân Tiên với thần tình cổ quái kỳ lạ đang đứng ngay trước cửa, Đường Tiểu Đông vội ho một tiếng: "Đã trở về đây này…"

"Hả, huynh… Sao lại bị thương vậy?"

Kha Vân Tiên thất thanh kêu lên, cuống quýt bước vội tới bên cạnh người Đường Tiểu Đông, vội vàng săm soi xét nét khắp người trên dưới của Đường Tiểu Đông, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng ôn nhu y hệt một người vợ ngoan hiền đang chăm sóc hầu hạ phu quân của mình, làm cho Lôi Mị đứng bên cạnh không khỏi có cảm thụ khó chịu bẽ bàng.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Toàn bộ thần tình sốt sắng lo lắng và chăm chút của Kha Vân Tiên gượng nhẹ mặc áo vào cho Đường Tiểu Đông làm hắn cũng khá hài lòng mà lim dim mắt. Kha Vân Tiên liếc trộm Lôi Mị một cái, trong lòng tấu nhạc rộn rã, nhủ thầm may mà bổn cô nương khôn ngoan tiên hạ thủ vi cường, hì hì, tiểu nha đầu nhà ngươi muốn đấu với ta thì vẫn còn chậm chân lắm.

"Cũng không có gì, chỉ là nhỡ đụng phải mấy tên vô lại mà thôi......"

Hiện tại đang là một giai đoạn phi thường, một lần nữa Di Tình viện khai trương bắt đầu một công cuộc làm ăn mới mẻ tân kỳ, thời gian cấp bách chỉ còn ba ngày nữa thôi. Đường Tiểu Đông không muốn cho nàng lo lắng phân tâm nên cố tình dùng một loại ngữ khí hời hợt như nói về một chuyện nhỏ nhặt không đáng quan tâm đến.

Dù sao Kha Vân Tiên cũng đau lòng vô cùng, nàng ngọt ngào bảo: "Từ nay về sau, mỗi khi chàng xuất môn ra ngoài, nhớ phải mang theo bọn Trương lão, Tiểu Lục nữa nhé!"

Lão Trương và Tiểu Lục đều là hộ viện bảo tiêu, trong sáu người hộ viện hung mãnh này thì hai người ấy có võ công cao nhất, lúc bình thường thì giống hệt mấy tên côn đồ hung ác, cả năm sáu người thì không cần thiết cho lắm, nhưng nếu mỗi lần ra ngoài mà có hai người họ đi cùng làm tay chân vệ sĩ thì nghe chừng cả đoàn cũng có khí thế, giống như một Đại lão gia xuất môn vi hành mà không có vài thủ hạ tiền hô hậu ủng thì coi sao cho được?

Lôi Mị đang đứng một bên ấm ức thấy môi giần giật, nhưng cuối cùng nàng cũng không lên tiếng, chuyện Đường Tiểu Đông bị thương thế này thực ra nàng cũng phải chịu trách nhiệm. Tất nhiên là không thể quy kết đổ hết toàn bộ trách nhiệm cho nàng, bởi vì nàng thấy Đường Tiểu Đông lúc đang giằng co với thanh niên cao thủ hoàn toàn biểu lộ một cỗ khí phách của một vị tông sư ám khí nhất phái, ai mà ngờ hắn ta nửa chiêu võ công cũng không có cơ chứ?

Sẽ không có một người không có võ công mà sử dụng được loại ám khí bá đạo đến thế, phát xạ ám khí bình thường phải được phóng ra mạnh mẽ, mà Đường Tiểu Đông sử dụng loại ám khí giống như là hỏa dược, sau khi phát xạ ra làm cho trong không khí tràn ngập nồng nặc mùi và khói thuốc súng, nếu so với độc môn ám khí của Gia tộc Lôi gia của nàng là "Kinh thiên lôi" thì không biết cường ngạnh khủng khiếp hơn hàng bao nhiêu lần.

Đồng dạng giống như hỏa dược giết người, "Kinh thiên lôi" cũng được bắn ra, tuy không xa nhưng nổ rất mạnh, sau khi nổ còn tung ra lửa lân tinh đốt cháy địch nhân. Ám khí của Đường Tiểu Đông lại dường như sau khi hỏa dược nổ mạnh thì chỉ trong nháy mắt đã sinh ra một lực lượng cực kỳ cường đại đẩy bắn viên đạn đi, do đó đã đạt tới hiệu quả giết địch quá kinh người. Còn cự ly phát xạ ám khí đó xa tới mức nào thì nàng không thể phán đoán được.

Lúc ấy nàng đang tập trung chằm chằm nhìn xem Đường Tiểu Đông ra tay thế nào, đột nhiên bên tai nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa như tiếng sét đánh, rồi tên cao thủ thanh niên ấy ngã vật ra máu loang đầy ngực, tôc độ của viên đạn nhỏ bé bắn đi thế nào thì mắt thường làm sao nhìn thấy, ngẫm lại tầm bắn cùng uy lực của phát ám khí đó thực sự là kinh khiếp khủng bố quá chừng.


/433