Phong Lưu Gian Thương

Chương 3: Lão tử muốn mở hộp đêm.

/433


Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Tiểu Đông rảo bước trên con đường đi tới Thương Hà trấn, áo giáp chống đạn mặc trong người, còn các thứ vũ khí như khẩu súng ngắn, khẩu tiểu liên Thompson MP5, các quả lựu đạn đặc chủng, cả khẩu súng nỏ cũng gập cánh lại rồi cho tất cả vào bao vải gói chặt lại buộc vào bên người.

Kể cả cung nỏ là một loại vũ khí lạnh cực kỳ lợi hại ở thời đại này, thông thường thì trong dân gian không được phép tàng trữ, sử dụng, mà nếu có thì khi hành tẩu cũng phải giấu vào trong bao bố để tránh cho những phiền toái rắc rối không cần thiết với quan binh, chính quyền.

Trước khi rời nhà ra đi, hắn đã tìm được một lý do cực kỳ thuyết phục là muốn đi tìm đối tác hùn hạp, chung vốn làm ăn buôn bán kinh doanh để kiếm tiền, ngõ hầu cố gắng kiếm thật nhiều tiền để trong tương lai cưới được người vợ như ý, làm cho bà mẹ già mừng rỡ gật lấy gật để đồng ý ngay lập tức.

Đường Tiểu Đông cũng cẩn thận an bài mọi việc trong nhà, đối với tên anh rể thư sinh vô tích sự thì chỉ cần cho hắn một chỗ và sự an tĩnh để đọc sách thì hắn đồng ý ngay Cho nên hai vợ chồng người chị gái bàn bạc rồi chuyển đến ở cùng mẹ, cũng do người chị chịu trách nhiệm chăm lo việc nhà, vun quén gia đình, chăm sóc mẹ già. Trước khi lên đường hắn đã lặng lẽ kín đáo đưa cho người chị một trăm lượng bạc để chi tiêu, cứ theo thời giá bây giờ thì số bạc này thừa đủ tất tần tật các khoản chi phí cho cả gia đình trong khoảng một năm rưỡi.

An bài, sắp xếp mọi sự xong xuôi tốt đẹp trong nhà, Đường Tiểu Đông một thân ung dung thoải mái, tính lại vẫn còn sót đúng năm mươi lượng bạc để tung hoành thiên hạ.

Hắn đã biết bây giờ là tháng Sáu năm thứ năm Thiên Bảo, đương kim Hoàng đế là Đường Huyền Tông triều đại nhà Đại Đường.

Nhớ lại mang máng trong môn Lịch sử các thầy giáo từng giảng qua, thời kỳ Khai Nguyên của Hoàng đế Đường Huyền Tông đã phát triển rực rỡ, cực kỳ phồn vinh thịnh vượng chưa từng có, Đường triều cường đại thịnh trị đến nỗi được tôn xưng là "Khai Nguyên thịnh thế" lừng danh trong sử sách, nhưng đến niên đại Thiên Bảo thì Đại Đường triều dần dần suy yếu tàn lụi.

Tất nhiên Đường Tiểu Đông cũng mặc kệ, chẳng thèm quản chuyện lịch sử như thế nào, phải biết rằng hắn còn rất trẻ tuổi, lý tưởng sống là liều mạng kiếm tiền, mà phải kiếm thật nhiều, để nửa đời về sau sống một cuộc sống hưởng thụ xa hoa phè phỡn, muốn thế thì đầu tiên là phải tạo dựng được cơ sở ổn định, vững chắc đã.

Thương Hà trấn là thị trấn nằm ở gần nhà hắn nhất, hắn muốn vào thị trấn này tìm hiểu, khảo sát xem có công việc hoặc kinh doanh gì thích hợp không, nếu được như ý nguyện thì sẽ lấy Thương Hà trấn làm vị trí phấn đấu chiến lược đầu tiên.

Đường hành trình phong trần mệt mỏi, sau khi đến khu vực phía sau của thị trấn, Đường Tiểu Đông chi ra mười lượng bạc để mua sắm quần áo, hài vải, sau đó thuê khách điếm để nghỉ ngơi. Sau một hồi ngâm nước nóng, tắm rửa sạch sẽ, hắn thay bộ trường bào mới tinh rồi xuống phố đi dạo.

Lúc này tiết trời rất là nóng nực, oi bức, nếu mặc áo chống đạn thì đúng là không sao chịu nổi, khẩu tiểu liên MP5 thì thể tích quá lớn, nếu mang theo thì rất vướng víu bất tiện, thế nên hắn chỉ trang bị mỗi khẩu súng ngắn và một quả lựu đạn giắt vào thắt lưng thôi.

Lần trước vì tức giận đã dùng khẩu tiểu liên MP5 bắn quét một vòng, thoáng cái đã bắn ra hơn nửa hộp đạn, giờ đây chỉ còn đúng mười lăm viên đạn. Ở thời đại hiện tại thì những loại vũ khí tối tân như thế này đúng là những báu vật vô giá, thế nhưng càng ít sử dụng thì càng tốt, bởi vì một khi súng mà đã hết đạn thì chỉ có nước đem bán sắt vụn.

Thương Hà trấn mặc dù chỉ là một thị trấn nhỏ bé, thế nhưng đang ở trong thời "Khai Nguyên thịnh thế" hòa bình phồn vinh, cho nên cũng rất hưng thịnh sầm uất, hàng bày bán la liệt rực rỡ muôn màu, đường phố nhộn nhịp tấp nập, người đi đường ngược xuôi đông vui như trảy hội.

Nếu đúng là trong những năm chiến tranh loạn lạc thì những mặt hàng như quặng sắt, chiến mã, lương thực thực phẩm đều là những mặt hàng kinh doanh chiến lược, sinh lợi rất lớn. Đáng tiếc bây giờ là thời kỳ thái bình thịnh trị, đứng đầu là việc buôn muối đem lại siêu lợi nhuận và phất lên nhanh chóng, thế nhưng bị quy là buôn lậu bất hợp pháp, quan phủ đã ra cáo thị buôn muối lậu là phạm tử tội.

Còn việc mở đổ trường, sòng bạc thì cũng là một ngành kinh doanh đem lại lợi nhuận kếch xù, thế nhưng không chỉ cần có một số vốn rất lớn mà còn phải có kỹ thuật đổ bác cao minh, đồng thời việc này cũng có sự mạo hiểm rủi ro rất lớn, xem ra cũng không có cách nào để chuẩn bị tiến hành thuận lợi, ít nhất thì trước mắt cũng chưa thực hiện được!

Còn đi cướp bóc trấn lột trên đường ư? Làm một tên thổ phỉ cướp núi ư? Không có tiền đồ, cái công việc làm lục lâm thảo khấu, nói trắng ra là làm cường đạo cũng không có tính khả thi.

So đo suy nghĩ tính toán hàng nửa ngày trời, Đường Tiểu Đông cũng không biết mình phải làm cái gì mới là tốt.

Hồi ở tiền kiếp đi theo lão Đại lăn lộn giang hồ, mở ra cái gì gọi là công ty sản xuất sản phẩm từ da, cặp, ví da…, đến các trung tâm mát-xa, vũ trường, hộp đêm… để làm bảo kê thu phí bảo vệ.

Chờ một chút, vũ trường hộp đêm… các loại hình tiêu khiển giải trí vui chơi này tại thời cổ đại không phải là thanh lâu kỹ viện thì là gì? Thế nhưng thanh lâu thời này có vẻ rất đơn giản, nhàm chán, so với thời hiện đại tiền kiếp thì ngành nghề kinh doanh hộp đêm vũ trường, sauna mát-xa, karaoke, gội đầu thư giãn… phong phú đa dạng hơn nhiều, hơn nữa lại có đủ các loại thủ đoạn biến thái, quái lạ khác thường được thi triển ra, ví dụ như trò từng cặp vũ công nam nữ chui qua các vòng lửa hay múa cột kích dục…

Bốp! Được đấy!

Hắn vỗ bôm bốp vào đùi, đã có quyết định rồi!

Thương Hà trấn mặc dù cũng phồn hoa sầm uất, nhưng chỉ là một thị trấn nhỏ, xem ra muốn làm ăn lớn vụ này thì phải đến thành thị lớn mới được.

Sờ đi đếm lại cũng chỉ còn mấy chục lượng bạc, vốn tài chính khởi nghiệp ban đầu ít ỏi tới mức đáng thương, xem ra phải tìm cách kiếm thêm ít tiền mới được.

Nhưng mà, kiếm tiền ở đâu và như thế nào? Một vấn đề bình thường đơn giản nhưng lại là việc cực kỳ hóc búa nhức đầu!

Dù sao việc kiếm tiền cũng chưa phải là cấp bách, trước tiên cứ phải giải quyết vấn đề cái bụng đã.

Bên trong khu vực chợ búa của thị trấn có một tửu lâu vào loại tốt nhất thì khách khứa đã đông nghịt, thật vất vả để tìm được một cái bàn trống mà khách nhân vừa rời đi, Đường Tiểu Đông lập tức chiếm lấy, gọi một chút điểm tâm, rượu và vài món nhậu để nhâm nhi.

"Bịch!" một tiếng, một thanh trường kiếm nguyên cả vỏ vất lên trên bàn, làm cho Tiểu Đông giật mình hoảng sợ.

Ngẩng đầu nhìn lên, đầu tiên là sửng sốt sững sờ, sau đó hắn phải cố nhịn không dám phát ra tiếng cười.

Đúng là một vị công tử phi thường tuấn tú, đích xác mà nói thì là một tiểu cô nương trẻ trung xinh đẹp mặc trang phục nam nhân.

Răng trắng môi hồng, cặp mày liễu cong vút, cái cần cổ trắng ngần thon thả không có yết hầu, lỗ xỏ hoa tai hồng hồng cũng nhìn thấy rõ ràng, bộ ngực vun đầy cao vút, thân thể phát ra mùi u hương trinh nữ thơm ngát.

Sao lại có sự cải trang lộ liễu tồi tệ như thế này? Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com

Xem ra các tiểu thuyết võ hiệp hắn đã từng đọc, trong đó viết loạn xị ngậu về thuật dịch dung, tất cả đều là các tác giả sáng tác bừa bãi vô lý mà thôi.

Chẳng qua hắn nghĩ tiểu cô nương giống như một "con qủy nhỏ" này nếu đã biết chơi đùa với đao kiếm thì chắc chắn là một con cọp cái, hoặc chỉ là đồ rởm đời thích diễu võ dương oai.

Thế nhưng thật là nực cười, hắn đã không nghĩ đến chuyện trêu chọc gây gổ làm gì, đối phương lại hết lần này đến lần khác cứ thích sinh sự với hắn.

"Này, ngươi cười cái gì hả?" Con quỷ nhỏ nhìn hắn trừng trừng.

"A, đâu có đâu…"

Đường Tiểu Đông nhún vai, ngửa cổ ực một hơi rượu.

Con quỷ nhỏ trợn mắt thêm một lần nữa rồi nhìn quanh, đặt mông ngồi xuống ghế vỗ một chưởng thật mạnh vào mặt bàn: "Tiểu nhị!"

Ặc, đúng là cọp cái có khác!

Đột nhiên Đường Tiểu Đông phát giác bầu không khí vừa rồi trong đại sảnh còn hỗn loạn ầm ĩ bất chợt trở nên cực kỳ yên tĩnh, hắn ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi giật mình sợ hãi.

Chẳng biết từ khi nào trong đại sảnh đã hiện diện một đám đại hán đầu trâu mặt ngựa kềnh càng vạm vỡ, tay áo xắn cao lộ ra những cánh tay cuồn cuộn cơ bắp xồm xoàm lông lá, cùng một dạng hung hăng hùng hổ như muốn tìm người gây sự.

Cầm đầu là một tên thủ lĩnh mặt đỏ phừng phừng, râu quai nón rậm rì, tướng mạo cực kỳ uy mãnh, ưỡn cái bụng phệ nung núc thịt đi tới.

"Tiểu tử, đùa giỡn Thiếu nải nải nhà ta rồi còn đả thương thủ hạ của ta, chạy trốn đến nơi đây thôi à? Hừ, lão gia ta sẽ trừng trị giáo huấn ngươi thật cẩn thận, nếu không sẽ sẵn sàng viết ngược lại tên họ!"

Vừa mới uống vào một ngụm rượu thì đột nhiên phun cả ra ngoài, Đường Tiểu Đông khổ sở ho sặc sụa.

Cái con quỷ nhỏ này dám đi đùa giỡn tiểu lão bà của người ta cơ à, thế nhưng cái kia…

Con quỷ nhỏ đứng bật dậy, một cước đá văng cái ghế trước mặt, hai tay chống nạng, thần tình vui vẻ tiếu ngạo: "Lí Phi, viết ngược lại thì là "phi lí", đúng quá rồi còn gì!"

Đại hán gọi là "Lí Phi" kia cả mặt đỏ rực lên, nổi giận gầm lên một tiếng, quơ nắm tay khổng lồ ầm ầm đấm tới.

Thấy quyền phong rít lên mạnh mẽ uy vũ đến thế, Đường Tiểu Đông lại càng hoảng sợ, vội vã ôm lấy bầu rượu loạng choạng lùi lại.

Con quỷ nhỏ nhếch cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp lên: "Mới có ba thành hỏa hậu Khai sơn quyền mà cũng dám khoe ra để bêu xấu? Mau trở về luyện tập với sư nương nhà ngươi thêm vài năm nữa đi!"

Đường Tiểu Đông chỉ nhìn thấy hai ngón tay trắng trẻo của nàng ta điểm ra một chút, tên đại hán Lí Phi to lớn cường tráng như con trâu kêu lên một tiếng đau đớn, bật lùi ba bước, gương mặt thô hào như người say rượu đỏ sậm trông thật dọa người…

Công phu gì mà lợi hại như vậy?

Đường Tiểu Đông xoa xoa khuôn mặt, dường như trong tiểu thuyết võ hiệp kỳ tình cũng miêu tả những loại võ công thần kỳ như vậy, thực sự là lợi hại a!

"Niêm hoa tuyệt hộ thủ?"

Gương mặt Lí Phi đang từ đen sì chuyển sang màu trắng bệch, trong mắt lộ vẻ hãi sợ khôn cùng.

"Híc…"

Trong góc phòng đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ: "Cái gì mà là Niêm hoa tuyệt hộ thủ? So với Lan hoa phất huyệt thủ thì cũng khác gì nhau, chỉ là thuật điểm huyệt bắt chước vỏ ngoài mây gió mà thôi!"

Con quỷ nhỏ sắc mặt đại biến, loi choi nhảy dựng lên quát the thé: "Lôi Mị, có giỏi thì ra đây đánh nhau một trận!"

Đường Tiểu Đông chỉ thấy trước mặt sáng ngời, không nhịn được phải nuốt ực ực vài ngụm nước bọt…


/433