Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Chương 221: Thông Thiên thần châu

/229


Mộc Phong không nghĩ tới chỉ trong một suy nghĩ, vậy mà hắn đã chui vào trong tảng đá nở hoa. Sự cổ quái của Phạt Thần dị vực, thường khiến cho người ta không đoán được. Tuy nói rằng vận khí bao giờ cũng đi cùng với người dũng cảm. Nhưng lúc này đây, bất kể cái gì cũng không thể so với sự dũng cảm của Mộc Phong, bởi vì hắn đã bị cái đuôi của quái miêu bắn về phía giữa hồ, lại bị quái ngư bức ép vào tảng đá. Hai con thủ hộ thần thú trong truyền thuyết, ngược lại đã thành những người thợ săn thông minh, suýt nữa đã lập kế hoạch cho hắn vào một bẫy không chê vào đâu được, hắn giống như một con mãnh thú bị bọn chúng săn đuổi.

Khi đó hắn vẫn còn đang ở bên trong thâm cốc thần bí, Mộc Phong bất ngờ gặp một lão nhân áo trắng, bởi vậy hắn đã bị lão đẩy vào Tiểu Linh Thiên nơi ngăn cách với bên ngoài mặc cho người định đoạt. Mà bây giờ, Mộc Phong cũng đã tiến vào một không gian quái dị giống như thế.

Đây là một không gian mờ mịt hư vô, xung quanh không có mây nhẹ, cũng không có sương mù, ngoại trừ một bầu trời vô cùng tối tăm mờ mịt, thì gần như chẳng có cái gì nữa. Ở chỗ này, nếu ai đó nói nhỏ bé thì nó là như vậy. Mộc Phong kinh ngạc phát hiện mình đang đứng ở trong. Một người đứng ở lửng lơ ở giữa không trung, thân thể muốn chuyển động thế nào thì có thể chuyển động thế ấy, thậm chí muốn đi tản bộ ở bên trong cũng chẳng có vấn đề, điều kỳ lạ chính là dưới chân không có cái gì nhưng người lại có thể đi tới đi lui tùy ý.

Nhưng mà, bầu trời mênh mông vô hạn khiến cho người ta không biết nên chạy đi đâu.

"Ta đang ở đâu?" Mộc Phong kinh ngạc tự hỏi chẳng lẽ mình lại nhớ tới Tiểu Linh Thiên, và lão nhân áo trăng ư?

"Không phải hắn đã nói ta và hắn còn có cơ duyên gặp mặt một lần nữa đấy sao? Vì sao không trông thấy hắn?"

-Ngươi đang tìm ai ở đây? - Sau lưng hắn truyền tới một giọng nói quen thuộc.

-Là ngươi - Mộc Phong ngạc nhiên phát hiện ra, quả thực lão nhân áo trắng đang ở đây.

-Là ta, cũng không phải là ta. Trong lòng ngươi nghĩ tới ai thì ta là người ấy. - "Lão nhân áo trắng" bình tĩnh cười, nói.

- Không có khả năng!" Mộc Phong cảm thấy kinh hãi, lại nghĩ tới Yên Nhiên. Trong chớp mắt "lão nhân áo trắng" ở trước mắt lại biến thành "Yên Nhiên" người mình vẫn luôn ngày nhớ đêm mong. Nàng đang nhìn mình đầy thâm tình.

"Yên Nhiên! Nương tử! Nàng đã thoát khỏi Thiên Y thần giáp?" Mộc Phong kinh hỉ nhào tới, nhưng lại thất vọng khi mình nhào vào trong hư vô.

Hóa ra chỉ là ảo rác, hóa ra một thần nhân cũng có thể nhỏ bé như thế?" Mộc Phong nhắm mắt, thu lại tinh thần, hắn lạnh lùng hỏi:

- Ngươi là ai? Vì sao lại trêu cợt ta?

-Ta trêu cợt ngươi sao? Ngay từ đâu ta đã nói cho ngươi biết trong lòng ngươi nghĩ tới ai, thì ta chính là người đó. Ta là cả thế giới này, cả thế giới này chính là ta. Ngươi trẻ tuổi, ngươi đừng xúc động như thế, đừng áp nguyện vọng của mình vào đầu người khác, như vậy không tốt lại gây bất lợi đối với việc tu hành của ngươi! - Từ không trung truyền tới một tiếng nói như có như không.

"Xin hỏi các hạ là thần thánh phương nào? Kéo ta vào đây với ý đồ gì?" Mộc Phong mở to mắt ra, chấn định lại tinh thần đang phù táo. Đáy lòng hắn đã sáng tỏ, dùng hư vô đối hư vô, dùng bất biến ứng vạn biến.

-Đây là do ngươi tự đi vào. Trong hàng trăm ngàn vạn năm, ngươi là ngươi duy nhất có thể đi vào trong không gian của ta. Ta không thể không nói rằng giữa ta và ngươi có chút duyên phận. Trong thân thể ngươi lại có hai giọt lệ của ta, xem ra thật sự là chúng ta rất có duyên. Nghe nói, ngươi đang tìm ta? - Tiếng nói đã thay đổi, trở nên mềm mại hơn rất nhiều, hơn nữa còn là tiếng nữ nhân động lòng người.

-Ngươi là Thông Thiên thần châu! - Mộc Phong cố gắng ngăn lại tâm tình kích động của mình, đúng là "đạp phá thiết hài vô mịch sử (1)", không nghĩ trong một nơi rất ít có khả năng lại có thể gặp được nàng! -Thật không ngờ, ta sẽ gặp được ngươi ở nơi này! Đúng rồi, làm sao ngươi biết ta đang tìm ngươi? - Mộc Phong bình tĩnh lại, đổi vị trí từ khách sang chủ mà hỏi thăm.

-Bởi vì ta nghe nói ngươi đang tìm ta! - Giọng nói vẫn bình thản như trước, giống như không gì trên thế gian này có thể khiến nàng chấn động.

-Ngươi nghe ai nói ta đang tìm ngươi? Ngoại trừ Vô Ngôn, và Tuyết Nhạn, thì còn có Tiểu Tinh Linh nhưng bọn họ không ở trong Phạt Thần dị vực mà đang trong tinh cầu ở trong thân thể của ta, chẳng lẽ bọn họ nói cho ngươi biết? Điều đó không hề có khả năng, ai trong bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy ngươi sao bọn họ có thể nói cho ngươi biết được? - Mộc Phong bình tĩnh nhìn khoảng không gian hư vô ở trước mắt, giọng nói của Thông Thiên thần châu vẫn luẩn quẩn bên tai nhưng hắn không thể nhận ra nàng đang ở đâu

"Ta nghe ngươi nói ngươi đang tìm ta." Giọng nói của Thông Thiên thần châu yên bình không chút sợ hãi, cũng chẳng trộn lẫn một chút tình cảm nào. Thậm chí cả tính tò mò và thờ ơ của người bình thường, dường như nàng cũng chẳng có.

-Ngươi không lừa ta đấy chứ? Ta đã nói với ngươi lúc nào rằng “ta đang tìm ngươi”? - Mộc Phong gần như đang tự độc thoại, hắn đang cố gắng nhớ lại những người mình đã từng gặp, ngoại trừ Tuyết Nhạn và Vô Ngôn biết hắn đang tìm Thông Thiên thần châu, còn có Tiểu tinh linh, Mông Thần tinh châu với một đám thần vật đang chờ ở trong cơ thể, thì không nói cho ai biết nữa.

-Ngươi đang ở trong thân thể ta, ngươi nói gì thì không đều là nói cho ta biết sao?

-Ta ở trong thân thể ngươi? Không gian này là thân thể của người? – Mộc Phong ngớ người ra một lúc, thầm nghĩ "Hóa ra là mình đã rơi vào trong Thông Thiên thần châu, tổ sư gia đã từng chỉ cho mình biết Thông Thiên thần châu đang ở thế gian. Vì sao bây giờ lại ở trong Phạt Thần dị vực? Chẳng lẽ tổ sư gia đã gạt ta? Nhưng mà sau khi ta bước vào không gian này chưa đề nói là ta đang tìm nàng ah!"

"Không gian này đúng là ở trong cơ thể ta, ta gọi không gian này là tâm châu. Ngươi đang ở trong không gian của ta nên ngươi nghĩ gì ta cũng biết." Thông Thiên thân châu dường như chẳng ngần ngại Mộc Phong biết rõ bí mật của nàng.

-Nơi này là tâm châu? Nói như vậy, chắc chắn không gian của ngươi sẽ không nhỏ, không chỉ lớn hơn những gì ta đã nhìn thấy chứ? - Mộc Phong hy vọng có thể hỏi được một vài vấn đề.

"Ngươi muốn nghĩ nó lớn bao nhiêu thì nó lớn từng ấy, nghĩ nó nhỏ bao nhiêu thì nó nhỏ từng ấy!"

"Thế giới này nếu không phải là cái thế giới ta nhìn thấy, vậy thế giới đó đang ở đâu?" Thoáng chốc tâm thần của Mộc Phong nhảy lên kịch liệt, bỗng nhiên hắn hiểu ra, một bông hoa chính là một thế giới, bản thân ta còn không phải là một thế giới.

Quả nhiên, Thông Thiên thần châu nói:

- Thế giới này ở trong lòng ngươi, ngươi cũng ở trong lòng thế giới này. Lúc đầu, thế giới này không có khái niệm ta và ngươi, không ta không nó, tất cả đều là tự nhiên.

Cảnh giới hư vô?

Trong lòng Mộc Phong đã thông suốt và sáng tỏ, thân thể bỗng nhiên dần dần trở nên trong suốt hư vô. Trong chốc lát thần thức đã rải đầy toàn bộ không gian, lúc trước hắn đã khổ luyện hai năm ở trong Chí Tôn tinh cầu mà không thể đột phá được cảnh giới Thập Trùng Thiên của "Hồng Mông Thiên Kinh". Mà bây giờ đột nhiên giác ngộ, Mộc Phong lập tức nhảy lên cảnh giới Thập Trùng Thiên, đạt đến thực lực của thần giới Thiên Quân!

-Ta từng gặp một chút sai lầm khi tu luyện "Hồng Mông thiên kinh", còn tưởng rằng chỉ cần mình không ngừng hấp thu năng lượng thì có thể đột phá lên cảnh giới Thập Trùng Thiên. Hóa ra trái lại, đạt tới cảnh giới thì công lực sẽ đột nhiên gia tăng! Cảnh giới Thập Trùng Thiên của "Hồng Mông thiên kinh" rốt cuộc không phải là do công lực quyết định. - Mộc Phong lẩm bẩm tự nói với mình, hắn đang tự cảm ngộ (cảm ngộ là tự mình cảm thấy hiểu ra, tự mình cảm nhận được trong thực tế, trong hành động) cảnh giới mới, nhất thời quên mất mình vẫn còn đang trong tâm châu của Thông Thiên thần châu.

-Công lực của ngươi bây giờ đã gần đủ rồi, ít nhất là có thể kiểm tra được sự hiện hữu của ta. - Một câu nói của Thông Thiên thần châu đã kéo Mộc Phong trở về hiện tại.

-Sao ngươi cũng tới Phạt Thần dị vực? - Mộc Phong bình tĩnh hỏi thăm.

-Câu này không đúng, phải là do ta hỏi ngươi. - Trong giọng nói của Thông Thiên thần châu mang theo ý cười.

-Ta đi vào đây trong lúc tình cờ. Đúng là trùng hợp. Còn ngươi? - Mộc Phong vẫn không bỏ qua câu hỏi này.

-Ta? Ta vẫn luôn ở đây, đều là do ngươi đi vào trong cơ thể ta. - Thông Thiên thần châu chưa bao giờ giải thích quá nhiều.

Mộc Phong suy nghĩ nhanh, trong lòng hắn đã hiểu ra, không khỏi thốt ra một câu:

- Phạt Thần dị vực chính là Thông Thiên thần châu!

-Hóa ra ngươi không ngốc. Vấn đề đơn giản như thế cuối cũng ngươi cũng phải nghĩ ra."

"Nói cái gì thế? Ta đã thông minh như vậy mà chỉ có thể hiểu ra loại vấn đề đơn giản này sao?" Mộc Phong suy nghĩ lung tung rồi lại nói:

-Trước kia ta vẫn cho rằng Phạt Thần dị vực là trận pháp do thần nhân có bản lĩnh cao cường bố trí ra, mất một thời gian rất lâu để tìm kiếm cái trận pháp này. Hèn chi ta không thể tìm thấy mắt trận nằm ở đâu? Hóa ra là do ta đi nhầm lối, lẫn lộn giữa thần vật thật sự với trận pháp. Thông Thiên thần châu, ngươi cho tất cả thần nhân ở đây một loại ảo giác, khiến cho họ một lần nản chí tuyệt vọng. chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy sự trừng phạt đối với thần nhân sao?

Trước kia ở trong Hạnh Lâm sơn trang trên Tiên giới, Mộc Phong cũng không biết nhiều về trận pháp, trái lại có thể thu được một trong tam đại thần vật là Tô Thiết thần châu một cách dễ dàng. Mà mấy năm nay rơi vào trong Phạt Thần dị vực bởi vì vẫn luôn phí tâm vào việc nghiên cứu về trận pháp, trái lại hắn bị lầm đường lạc lối. Nếu như hôm nay không phải đánh bậy đánh bạ mà xông vào trong tâm châu của Thông Thiên thần châu chẳng lẽ phải nán ở đây muôn đời chờ tảng đá nở hoa lần nữa sao?

-Ta không có ý định muốn trừng phạt ai, nhân quả tuần hoàn, ta làm những chuyện như vậy chẳng qua là muốn cho đám thần nhân ở tầng cao nhất hiểu rằng ai cũng không thể muốn làm gì thì làm. Thần tức là người, người cũng là thần, không có người làm sao có thần? Tiếc là có một vài thần nhân, một khi đã thành thần liền quên ngay mình cũng đã từng là người, cho rằng mình là vạn năng mà không cần đếm xỉa đến những người bình thường. Ta đưa bọn họ vào trong cơ thể ta, nhưng thật ra là muốn giúp bọn họ trở lại cuộc sống sinh hoạt của người thường. Ta ở trong Phạt Thần dị vực - theo như cách gọi của các ngươi, cố ý thả ra hai con thần thú. Trong Phạt Thần dị vực, thần tương đương với người, thần thú thì thay thế cho thần, ở trước mặt thần thì con người quả là nhỏ bé nhưng chỉ dựa vào năng lực của thần cũng chưa chắc đã thắng được trí tuệ của người. Chắc chắn là ngươi sẽ không tin những câu nói này của ta, ngươi dùng năng lực của người bình thường để đánh bại thần thú, chẳng khác nào nói rằng: người bình thường đã đánh bại thần.

-Chuyện này là nhờ sự giúp đỡ của Tiêu Diêu thần châu trong tay ta. Nếu như không có nó thì ta chẳng có cách nào đánh lại được với hai con thần thú! – Mộc Phong lắc đầu, người bình thường làm sao có thể đánh thắng được thần nhân? Đây là một chuyện không thể. - Con quái miêu kia là thần thú ở đâu ra? Mà sao có nhiều thần nhân đều chưa từng nhìn thấy nó?

-Hai con thần thú này cũng không phải là sinh vật của thế giới bên ngoài, chúng là những thú con bình thường trong cơ thể ta, được ta dùng pháp lực thúc đẩy sinh trưởng. Một khi đã ra khỏi đây, chúng sẽ không còn năng lực gì nữa cả.

-Thì ra là thế, ta còn có phần không rõ. Có phải là ngươi cố ý để bọn nó dẫn ta vào tâm châu?

-Cũng không phải như vậy. Cách mỗi vạn năm tâm châu của ta nở hoa một lần, đợi đến lúc màu của đóa hoa này chuyển sang mầu tím thì có thể ăn được. Nếu chúng ăn hoa do tảng đá này nở ra thì cảnh giới sẽ tăng tiến, mà công lực cũng sẽ gia tăng. Cuối cùng có thể cũng có khả năng tiến hóa làm thần thú chính thức có thể ngao du thần giới mà lại không hề bị nơi này ảnh hưởng tới.

-Thảo nào mấy ngày nay, quái miêu luôn luôn canh giữ ở bờ hồ, nó cũng có mong muốn và dục vọng. – Mộc Phong bỗng nhiên hiểu ra.

-Ngươi đã từng suy nghĩ về Tiêu Diêu thần châu trong tay ngươi là do ai chế tác chưa? – Thông Thiên thần châu lại quay về vấn đề cũ.

-Là Dị Thần, hắn cũng là thần nhân không phải là người thường. – Mộc Phong phản bác lại một cách hùng hồn.

-Nhưng vì sao lúc ngươi với tư cách là người thường nhưng có thể không cần nhờ vào pháp lực của thần nhân mà vẫn sử dụng được chiếc thần khí này nhỉ? - Thông Thiên thần châu cười nhạt, nói.

-Bởi vì chiếc thần khí này nhận ta làm chủ nhân thế nên nó bằng lòng giúp ta.

-Nếu như thần nhân hoành hành ngang ngược , thì những chiếc thần khí có ý thức của riêng mình kia sẽ vứt bỏ bọn họ. Ngược lại để cho người thường sử dụng, thần nhân sao có thể là đối thủ của người thường nhỉ?

-Nhưng những thần khí này là do thần nhân chế tạo đấy! - Mộc Phong ngây ngươi ra "Chẳng lẽ những thần khí do thần khí do thần nhân chế tạo cuối cùng sẽ trở thành chúa tể của muôn dân cửu giới nhỉ?

-Ý thức của thần khí không giống như ý thức của người với thần nhân. – Lời nói của Thông Thiên thần châu hàm chứa thâm thúy.

Mộc Phong lập tức rơi vào trầm tư.

Ở thần giới, ta từng nhận được sự chỉ dẫn của tổ sư gia, hắn bảo ta tới Thiên Nam quốc ở nhân gian để tìm ngươi. Vì sao tổ sư gia lại biết ngươi sẽ ở Thiên Nam quốc? - Mộc Phong hỏi.

-Tổ sư gia của ngươi là lão đầu tên Thanh Thần đúng không?

-Đúng, ngươi đã gặp hắn rồi à?

-Chưa, mấy lão già này gặp phải vấn đề thì sẽ biết cách đùn đẩy cho người khác - Thông Thiên thần châu nói.

-Không! Hắn đã không còn là thần nữa. - Mộc Phong trầm giọng đáp.

-Mặc kệ ai bảo ngươi tới tìm ta, nhưng ta vẫn phải nói cho ngươi biết: chuyện thiên hạ là do thiên hạ phụ trách. Ta sẽ không giúp ngươi mà cũng chẳng giúp được ngươi việc gì, nếu như ngươi khăng khăng bắt ta giúp ngươi thì chuyện này đã vi phạm nguyên tắc của ta. - Giọng nói của Thông Thiên thần châu rất lạnh nhạt.

Mộc Phong bỗng nhiên nghĩ ra được rất nhiều chuyện, hắn cười rất vừa lòng, nói:

-Lúc trước ta đi tìm ngươi, vốn nghĩ rằng sau khi tìm được ngươi, ngươi sẽ cho một pháp lực rất mạnh. Hoặc là không gì ngươi không làm được có thể san bằng được thế lực tà ác trong cửu giới. Nhưng bây giờ ta đã suy nghĩ cẩn thận hơn, ngươi đã cho ta một đại ân, một ân huệ rất rất lớn.

Hắn cười rất vừa lòng, nói:

-Lúc trước ta đi tìm ngươi, vốn nghĩ rằng sau khi tìm được ngươi, ngươi sẽ cho một pháp lực rất mạnh. Hoặc là không gì ngươi không làm được, ngươi có thể san bằng được thế lực tà ác trong cửu giới. Nhưng bây giờ ta đã suy nghĩ cẩn thận hơn, ngươi đã cho ta một đại ân, một đại ân huệ rất rất lớn.

Mộc Phong thở dài rồi lại nói:

-Lúc đầu, ta cũng không nghĩ rằng nhiệm vụ của mình là cứu vớt muôn dân thiên hạ, mà cố gắng nâng cao công lực là vì muốn cứu Yên Nhiên ra khỏi Thiên Y thần giáp. Không nghĩ tới trong lúc tình cờ mà mình lại nhận được sự ủng hộ và trợ giúp của nhiều người như thế, có lẽ bây giờ ta đã đứng nơi đầu sóng ngọn gió muốn rút lui cũng không được nữa rồi.

-Đúng vậy a, thần nhân có rất nhiều chuyện không theo ý mình. Ngươi đã nghĩ thông suốt thì sẽ đưa con đường này chuyển động theo hướng rất tốt thôi.

-Có chuyện ta vẫn không rõ.

-Ngươi nói đi, chuyện gì khiến ngươi hoang mang?

-Ở Phạt Thần dị vực, xin lỗi ta đã quen gọi nó như thế này rồi.

-Không sao cả, cũng chỉ là một cái tên thôi mà.

-Trong này có hơn chín trăm thần nhân bằng lòng theo ta, ít nhất là trong Phạt thần dị vực bọn họ bằng lòng làm như thế, nhưng dường như vẫn có một vài ngươi có dị tâm khác, ta không biết những người này muốn làm gì? Chắc hẳn ta phải diệt trừ bọn họ chứ? – Trên mặt Mộc Phong đột nhiên nổi lên sát ý. Dựa vào thực lực Thiên Quân thần giới của hắn hiện tại, mà lại mang theo gần một nghìn thần nhân có nhiều bản lĩnh khác nhau, muốn tiêu diệt mấy chục người Lạp Nặc tất nhiên là không cần hao phí nhiều khí lực. Huống chi nơi này là Phạt Thần dị vực ai cũng không thể ngăn cản được uy lực của Tiêu Diêu thần châu!

-Ngươi muốn nói tới Lạp Nặc?

-Đúng thế, trong Phạt Thần dị vực xuất hiện hai con thủ hộ thần thú đủ để uy hiếp tính mạng của thần nhân, thế mà hắn lại không hề sợ một chút nào, tất nhiên phải điểm tựa, người này lai lịch không rõ ràng. Ta muốn hỏi, sao ngươi lại hút hắn vào đây?

-Cụ thể là ta đã tiếp nhận gần một ngàn thần nhân, có nguyên nhân vào là do đánh nhau vô cùng kịch liệt, cũng có trường hợp do sát nghiệp quá nặng mà bị ta hút vào. Hình như hắn là do luyện công pháp gì đó, trong lúc tình cờ kích thích cảm ứng của ta, nên bị bắt vào đây. - Thông Thiên thần châu trầm mặc hồi lâu, dường như đang cố gắng nhớ lại.

---------------------------------------------------

Chú thích:

(1): Có nghĩa là tìm hoài mà không thấy, không tìm lại thấy.


/229