Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Chương 223: Chúng thần thoát khốn

/229


Trong Hàm Hồ của Phạt Thần dị vực bỗng vô duyên vô cớ nổi lên một làn sương mù dầy đặc. Thế tới của sương mù rất mạnh mẽ, trong nháy mắt đã phủ kín bờ hồ. Tất cả thần nhân đều không kịp chuẩn bị, vô cùng kinh ngạc nhìn làn sương mù lớn đột nhiên xuất hiện, trong thời gian ngắn quên luôn mình đang đứng ở đâu.

Mộc Phong phi thân nhảy đến bên cạnh Vô Ngôn và Tuyết Nhạn, mỗi tay nắm chặt lấy tay của một người, ngay sau đó hắn lại hô to lên:

- Mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sẽ ra khỏi Phạt Thần dị vực này ngay lập tức. Không nên hoảng hốt, hãy an tâm và đừng nôn nóng, sẽ tốt ngay thôi!

Đám thần nhân đều đang mù mịt, nghe thấy tiếng hô này của Mộc Phong vội vàng giữ vững tư thế, đứng vững vàng trên mặt đất, sợ rằng không cẩn thận một chút sẽ không ra khỏi Phạt Thần dị vực, đó mới thật sự là hối tiếc không kịp.

Sương mù ngày càng dầy đặc, chìa tay ra không thể nhìn thấy năm ngón tay.Cũng không thể nhìn thấy được rừng nhãn, nhà gỗ ở bên cạnh, và cả những người gần ngay trong gang tấc.

Tất cả thần nhân đều mang theo cảm giác hồi hộp và phấn khởi, ngàn vạn năm qua đó là những năm tháng dài đằng đẵng biết bao, bây giờ cuối cùng cũng có thể ra ngoài, thế còn phấn chấn hơn cả chuyển thế trọng sinh ah!

Trong sương mù dầy đặc, ai cũng không nhìn thấy người khác, cũng không dám nhúc nhích và tự tiện lộn xộn. Mộc Phong ôm hai nữ nhân đang hơi run rẩy, vỗ nhè nhẹ vào vai thơm của các nàng ý bảo các nàng không cần p hải hồi hộp. Kỳ thật tâm tình của hai nữ lúc này cũng có vài phần phức tạp, Vô Ngôn không hướng về cuộc sống bên ngoài, ra hay không ra cũng không có nhiều ý nghĩa với nàng. Còn trong lòng Tuyết Nhạn thì rất là mâu thuẫn, sau khi ra ngoài nên về hay không về? Sau khi trở về còn có thể ra ngoài không?

Sương mù tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Sau thời gian uống cạn một chén trà, cuối cùng sương mù cũng giống như nước chảy rút đi rất nhanh. Mộc Phong nhìn một đám thần nhân ló đầu khỏi sương mù, hắn lại giương mắt lên nhìn ra xung quanh. Ở đó ánh sao sáng rực, bầu trời sao vô cùng đẹp đẽ thăm thẳm, trải dài không giới hạn, ở dưới mầu xanh thẫm của bầu trời giăng kín các loại tinh vân (1), tỏ rõ rằng cuộc sống mới sắp bắt đầu từ đây!

Hiển nhiên, đây là một cái Thần vực của Thần giới. Theo lẽ thông thường thì nó không thể là một trong Tứ đại thần vực vì nhiều thần nhân tập trung tới đây như thế này mà lại không thấy những thần nhân khác tới hỏi thăm, nói rõ đây là một cái thần vực tự do.

-Đây là nơi nào? - Mộc Phong đành p hải hỏi Tuyết Nhạn ở bên cạnh.

-Dường như đây là một cái Thần vực xa lạ cách khá xa Tứ đại thần vực , hơn nữa ở đây còn có một đặc điểm là không có một tinh cầu rắn nào, ta nhớ ra rồi đây là . Trước kia chúng ta gọi đây là Miện Hải thần vực , đây là một Thần vực cực kì lớn nhưng không thích hợp cho thần nhân ở lại. Vì nơi này hầu như không có tinh cầu rắn, ta ở trong thần giới không lâu lắm, có lẽ là ở đây cũng từng có không ít tinh cầu rắn, nhưng đều bị những người ham bài bạc trộm hết rồi. - Tuyết Nhạn cười hì hì nói, che dấu mình đã từng là một tên tiểu tặc bối rối.

-Cũng tốt. Ở đây không có thần nhân khác, nhưng chúng ta sẽ giữ yên tĩnh, để tránh bị người khác quấy rầy. - Mộc Phong cười hài lòng, nói.

-Chúng. . . ta. . . đã. . . ra. . . rồi! - Không biết ai đột nhiên hét lên, một luồng khí to lớn phóng lên trời, trong phút chốc giống như một đạo sấm sét đột nhiên nổ vang trời xanh.

-Ha ha ha! - Tiếp đó có người cười ha hả.

-Lão đại, thật sự chúng đã ra khỏi Phạt Thần dị vực ư? - Lỗ Đạt Bưu vui tới phát khóc!

-Lão tử ra rồi! Lão tử đã ra rồi! - Mộc Phong còn chưa kịp trả lời Lỗ Đạt Bưu, vô số những tiếng hoan hô vang lên ầm ầm, trong chốc lát đinh tai nhức óc, phong vân chịu biến sắc (2), những tinh vân ở xa xa bị những luồng khí cao vút này chấn động trôi dạt ra xung quanh.

Thân hình Mộc Phong hơi mở ra, kéo hai nữ bay ra xa mấy trăm trượng, ngắm nhìn đám thần nhân đang sắp điên tới nơi. Đúng vậy a, đã bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng được tự do! .

Sương mù đã tan hết từ lâu, trong đó còn chút ít bóng dáng của Thông Thiên thần châu.

Dưới trời sao vô tận, gần một ngàn thần nhân giống như nổ tung, ầm ầm bung ra tứ phía, trong nháy mắt bỗng nhiên thần giáp sáng choang muôn màu muôn vẻ được mở ra, đủ loại thần khí quái dị bay đầy trời.

"Coong!" đó là tiếng rút ra thần kiếm.

"Vù!" tiếp nhận thứ thần khí xé gió ù ù.

"Ầm!" Trong tay Lỗ Đạt Bưu liền có thêm đôi kim chùy, hai tay hắn cùng đánh ra, hai chùy đụng vào nhau, trong phút chốc không gian bị chia ra làm hai xuyên thẳng qua vạn lý tinh vân, xé rách mấy tinh cầu rắn, lập tức lại truyền tới tiếng nổ dữ dội.

-Không phải bọn họ muốn phá hủy các Tinh vực này đấy chứ? - Tuyết Nhạn đã gọi thần giáp màu hồng phấn từ trong cơ thể ra từ lâu, trong thoáng chốc sáng chói xung quanh, bề ngoài còn có hai con phượng hoàng lửa chỉ dài có vài tấc đang nhẹ nhàng chuyển động.

-Thần giáp của Tuyết Nhạn tỷ tỷ thật đẹp, có phải cũng có một cái tên rất dễ nghe hay không? – Trong mắt Vô Ngôn biểu lộ ra vẻ hâm mộ.

-Bộ thần giáp này của ta tên là: Phượng cầu hoàng, cũng coi như là một bảo bối. Vô Ngôn thích thần giáp sao? Tỷ tỷ sẽ cho ngươi một bộ – Tuyết Nhạn mới vừa nói xong, trên tay đã lập tức có thêm một bảo châu màu xanh da trời, "cạch" một tiếng nàng bắn bảo châu về phía cơ thể của Vô Ngôn:

-Vô Ngôn, ngươi đừng chống cự. Đợi sau khi bảo châu đi vào trong cơ thể của ngươi, ngươi dùng thần niệm gọi nó ra.

-Vô Ngôn gật đầu nhẹ, nghĩ thầm "ta vốn không có công lực, muốn chống cự cũng khó." Sau đó nàng thấy bảo châu chui thẳng vào cơ thể mình, trong lòng có hơi hồi hộp, nhìn vào trong thấy viên bảo châu nằm yên dưới kinh mạch của mình, liền yên lòng, theo sự hướng dẫn của Tuyết Nhạn, dùng thần niệm gọi ra, trong nháy mắt một bộ thần giáp màu xanh da trời phủ lên cơ thể, phát ra ánh sáng mê người.

-Hà! Quá đẹp, cám ơn Tuyết Nhạn tỷ tỷ - Vô Ngôn cực kì vui mừng vuốt ve thần giáp trên người, - Nó tên là gì vậy?

Nó không có tên, Dị Thần đưa cho ta hai chiếc thần giáp, một chiếc là Phượng cầu hoàng, một chiếc là cái này của ngươi. - Tuyết Nhạn cười dịu dàng nói.

-Công tử, ngươi hãy đặt cho nó một cái tên đi - Vô Ngôn dịu dàng nói.

-Màu sắc của chiếc này giống như bầu trời vô tận, vậy kêu là Thiên Khung thần giáp đi. – Mộc Phong nghe thấy Tuyết Nhạn nói chiếc thần giáp này là do Dị Thần làm ra, bỗng nhiên nghĩ tới Thiên Y thần giáp của Yên Nhiên, trong lòng hơi đau lòng.

Thiên Y thần giáp, đúng vậy, thật là dễ nghe. Ta thích cái tên này! – Vô Ngôn khẽ cười.

Minh chủ, những thần nhân này sắp náo tới tận trời rồi, ngươi thấy có nên cho bọn họ một chỗ ở trước? – Đỗ Nhiễm kéo Bạch Uyển Nhi và Tra Bất Đồng bay tới bên cạnh Mộc Phong.

Mộc Phong gật đầu nhẹ, dùng thần niệm gọi ra gần hai trăm viên tinh cầu mầu sắc rực rỡ từ vòng Càn Khôn Như Ý (Càn Khôn Như Ý trạc), bọc bằng công lực thần linh, rồi đẩy tới trước người Đỗ Nhiễm và Tra Bất Đồng - Ta còn hơn 100 tinh cầu đang hút tinh trong hồ lô, chờ một lát ta sẽ lấy ra nốt. Các ngươi hãy phát động những tinh cầu này ra trước đi.

-Không vội! Không vội! Những tinh cầu này tạm đủ rồi. – Tra Bắt Đồng cuống quýt vận công phân tách gần hai trăm tinh cầu bất đồng thuộc tính ra, khom người trả lời.

Đỗ Nhiễm xoay người hành lễ với Mộc Phong, rồi kéo Bạch Uyển Nhi đuổi theo Tra Bất Đồng.

-Mọi người hãy nghe kỹ đây, trước tiên đừng náo động, ta với lão Tra sẽ phát động những tinh cầu này trước, tiện thể bố trí một trận pháp tạo cho mọi người một chỗ ở, các ngươi hãy lui lại một chút! – Đỗ Nhiễm quát to – Tiếng vận công phát ra "ù ù" của hắn trong nháy mắt thổi lui gần một ngàn thần nhân.

-Chính là cái tên Hoa Phi Hoa lừa gạt chúng ta! - Vô Ngôn nhìn thấy một công tử mặc áo trắng vạt áo bồng bềnh đang bay về phía Hoa Phi Hoa nhỏ bé ở cách đó không xa, nàng liền bắn người bay vút tới.

Thân hình Mộc Phong không đung đưa thế mà đã chặn ở trước người Vô Ngôn, rồi lăng không chuyển tới bên cạnh Hoa Phi Hoa.

-Hoa Phi Hoa! - Vô Ngôn quát lên một tiếng, chỉ vào "Hoa Phi Hoa" cao lớn, lớn tiếng nói: -Ngươi dám lừa chúng ta, khoản nợ này tính sao đây?

Phân thân Hoa Phi Hoa quay đầu kinh ngạc nhìn Vô Ngôn: -Ah! Tiểu cô nương đã trưởng thành. Chậc. . . Chậc! Thật xinh đẹp không kém gì Tuyết Nhạn rồi!

-Bớt ở đấy mà lắm mồm! Tính sao đây? - Vô Ngôn thầm nghĩ "ngươi lừa một phen, khiến cho ta mất một nửa công tử, chẳng lẽ còn muốn trốn nợ hay sao?"

-Vô Ngôn, hắn chỉ là phân thân của Hoa Phi Hoa, ngươi nói lý với hắn cũng chẳng được gì! - Tuyết Nhạn bay đến gần Vô Ngôn, một bàn tay trắng như ngọc vòng ngang eo Vô Ngôn, vẻ mặt nàng tươi cười, nói.

-Óa! Sao ngươi lại nhỏ đi thế này? - Phân thân Hoa Phi Hoa kinh hãi nhìn đứa bé Hoa Phi Hoa chỉ cao chừng ba thước ở trước mắt, lấy làm kinh hãi, nhìn Tuyết Nhạn một cách hoài nghi, hỏi: - Ngươi bị Tuyết Nhạn ép khô rồi hả??

-Ép cái đầu bà ngươi. Ngươi ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt (3), không biết lão tử đã gặp biết bao nguy hiểm ở trong Phạt Thần dị vực! - Đứa bé Hoa Phi Hoa liền đưa tay cho phân thân Hoa Phi Hoa hai cái bạt tai "Bốp! Bốp!" .

-Hai cái miệng chó! - Mặt Tuyết Nhạn đỏ lên, oán trách nói

-Sao ngươi lại tự đánh mình? Đầu không có vấn đề chứ? - Phân thân Hoa Phi Hoa sờ sờ vào chỗ bị đánh, ngạc nhiên nói.

-Nói ngươi cũng không hiểu! Trở về thân thể ta mau! - Đứa bé Hoa Phi Hoa tức giận nói.

-Không được, thân thể ngươi bé như thế, quay trở về thì chúng ta làm sao có thể hưởng phúc được? - Phân thân Hoa Phi Hoa kiên quyết cự tuyệt.

-Con bà nó! Muốn làm phản hả? - Đứa bé Hoa Phi Hoa đỏ mặt lên, “con bà hắn, không nghe lời, đây chẳng p hải là để cho người ngoài chê cười hay sao?”. Trên tay hắn nắm pháp quyết, phân thân Hoa Phi Hoa chửi lên một tiếng: -Ta chửi con bà ngươi! Tới đây đồ lắm điều độc ác! - Hắn hóa thành một luồng ánh sáng bị hút vào trong thân thể của Hoa Phi Hoa.

Vô Ngôn và Tuyết Nhạn che miệng khẽ cười.

Mộc Phong cười ha ha, mình chửi chính mình, người Nhật Bản!

Hoa Phi Hoa đỏ mặt lên – Bị chê cười, bị chê cười rồi! Tên này đã được thả rông ở bên ngoài, không dùng chút gia pháp với hắn, thì hắn còn hoành hành lắm.

-Hoa Phi Hoa, sao phân thân này của ngươi lại lạ lùng như thế?

-Cái gì lạ lùng? - Hoa Phi Hoa khó hiểu hỏi.

-Hắn chỉ là phân thân của ngươi, nhưng lại có đầy đủ suy nghĩ, đây không phải là rất lạ lùng sao? - Mộc Phong nói rõ ra.

-Phân thân của ta không giống như thế, vì lúc ta vừa mới thành thần, đã ăn phải một đóa phân liên vô tình biến thành hai người, sau đó lại mất bị một phần khí lực nên lại nhập hai thành một. - Hoa Phi Hoa lúng túng nói.

-Phân liên? Là cái gì thế? - Mộc Phong ấp úng nói.

-Phân liên là một loại kỳ hoa của Thần giới, nghe nói nếu ăn được có thể sẽ gia tăng công lực, nhưng ai biết cuối cùng lại phát sinh dị biến (thay đổi lạ). Có thể là do công lực của ta khi đó quá thấp – Hoa Phi Hoa không dám nói phân thân kia giống như nữ nhân hoài thai, được sinh ra từ trong bụng, sợ bị ba người chê cười.

Thì ra là thế, xem ra cũng không thể ăn bậy ăn bạ kỳ hoa dị thảo (4), có thể gia tăng công lực nhưng có thể có tác dụng phụ đi kèm. – Mộc Phong lạnh nhạt nói.

Hoa Phi Hoa lặng im không nói gì, bây giờ thân thể đã nhỏ lại, không biết p hải đợi bao lâu mới có thể lớn như ban đầu, tiếc là những nữ nhân xinh đẹp trước kia của ta, làm sao có thể hưởng dụng được?

"Ầm. . . Ầm!"

Từ xa truyền tới những tiếng nổ liên tiếp. Mộc Phong, Hoa Phi Hoa và hai nữ cùng dõi mắt nhìn sang, ở chân trời đã xảy ra dị biến, Đỗ Nhiễm và Tra Bất Đồng đang khoanh chân ngồi trên không trung, nhặt và ném như bay, gần 200 tinh cầu hóa thành từng tia sáng vàng bay từ trong lòng bàn tay họ ra phía xa hơn.

Gần ngàn thần nhân đều yên lặng, tập trung tư tưởng nhìn những biến hóa ở phía xa xa.

Ở nơi đó, gần trăm viên tinh cầu đang gần trăm viên tinh cầu đang tự động sắp xếp theo một quỹ đạo nhất định, như một vòng tròn khổng lồ, ở giữa vòng tròn có một tinh cầu lớn hơn những tinh cầu khác, lấp lánh ánh sáng màu vỏ quýt. Hóa ra đó là tinh cầu khí, cũng chẳng biết Đỗ Nhiễm và Tra Bất Đồng làm từ lúc nào, các tinh cầu xung quanh hiện ra hàng ngũ xếp theo đường cong.

Mộc Phong dùng thần thức quét qua, trong nhất thời phát hiện ra, vậy mà thiếu tới gần trăm viên tinh cầu! Chẳng lẽ Đỗ Nhiễm và Tra Bất Đồng bố trí cầu trong cầu theo thói quen của Thần giới ngày xưa? Xem ra quan niệm là thâm căn cố đế, nếu muốn sửa đổi, không phải là chuyện trong ngày một ngày hai.

Ước chừng một canh giờ trôi qua, Đỗ Nhiễm và Tra Bất Đồng mới thu thập xong những tinh cầu này.

-Hồi bẩm Minh chủ, Tinh hệ mới dựa theo Tứ Tượng Cửu Cung Trận đã xếp đặt xong xuôi rồi ạ, xinh minh chủ đặt cho tinh hệ một cái tên, tiếp đó là phân chia chỗ ở. – Tra Bất Đồng khom người hành lễ với Mộc Phong.

Tên thì cứ gọi là Thuận Thiên tinh hệ đi, còn những điều khác, hai người tự xử lý đi a, thói quen và sở thích của bọn họ ta không rõ lắm. – Một câu của Mộc Phong liền làm súy thủ chưởng quỹ (5)

Tra Bất Đồng và Đỗ Nhiễm nhìn nhau cười cười, hiểu ý gật đầu. Mộc Phong đoán bọn họ lại đang chơi trò bịp bợm gì đó, hắn cũng không vạch trần, thầm thở dài, rồi lại cao giọng nói: -Liên minh Thuận Thiên của chúng ta xem tất cả mọi người đề là huynh đệ một nhà, không cần phân thân sơ với nhau, hai người các ngươi cũng đừng khác khí như thế, theo ta thấy hãy kêu các huynh đệ mình tự lựa chọn lấy tinh cầu phù hợp, dù sap những tinh cầu này là có một phần thuộc tính ngũ hành, cũng sẽ ít nhiều ảnh hưởng tới sự tu hành của mọi người, ta cũng không biết bọn họ thích hợp ở tinh cầu nào. Ngươi thấy ý kiến này của ta thế nào?

-Minh chủ, chúng ta đương nhiên là tôn trọng ý kiến của ngươi – Đỗ Nhiễm cười nói.

-Ta không muốn đi đâu cả, ta muốn ở trong một tinh cầu với lão đại – Lỗ Đạt Bưu ồm ồm quát lên.

-Điều này. . . sợ không hợp với quy củ a! Ngươi cũng không phải là gia quyến của minh chủ! – Ánh mắt của Tra Bất Đồng lướt qua khuôn mặt của Tuyết Nhạn và Vô Ngôn. Mặt hai nữ đỏ lên, vội vàng cúi đầu nhưng trong lòng thấy thinh thích.

-Điều này. . . vậy ta sẽ không quấy rầy bọn họ. Khà khà! – Lỗ Đạt Bưu nhìn hai nữ đang xấu hổ, không ngừng cười khà khà.

-Ở trong đám thần nhân chúng ta, ngoại trừ minh chủ, còn có lão Tra, ta và Lỗ Đạt Bưu cũng có thực lực của Thiên Quân, hẳn là chúng ta nên chia ra trấn thủ một phương nhưng an toàn của minh chủ là việc quan trọng nhất, ta định như thế này: ta sẽ trấn thủ ở mặt chính của Thuận Thiên tinh hệ, lão Tra canh giữ ở mặt sau, Lỗ Đạt Bưu ở bên trong cầu trong cầu, tốt nhất là chọn một tinh cầu ở gần minh chủ. – Đỗ Nhiễm phân công một cách tính toán kỹ càng, nói.

-Như vậy rất được! – Tra Bất Đồng vuốt râu mỉm cười.

-Hay lắm, hay lắm! Nhị vị cứ yên tâm, nếu có người xâm nhập vào tinh cầu của lão đại, tất cả trách nhiệm đều quy cho Lỗ Đạt Bưu ta đấy! – Lỗ Đạt Bưu cười ha ha. .

Mộc Phong cười nhạt một tiếng, trong mắt ba người này dường như mình còn là một đứa trẻ ba tuổi cần được người khác bảo hộ sao?

-Lỗ Đạt Bưu, nếu có thần nhân trực tiếp xâm nhập vào trong tinh cầu của minh chủ, vậy thì không chỉ có vấn đề trách nhiệm, còn nói rõ ngươi chủ quan qua quýt, và không đủ ý thức trách nhiệm. Sai lầm kiểu này tuyệt đối không thể xảy ra! Hiểu chưa? – Tra Bất Đồng nghiêm mặt nói.

Bỗng nhiên một luồng sáng bắn tới nhanh như chớp.

"Ai?" – Lỗ Đạt Bưu tay cầm đại chủy, vọt người ra nghênh tiếp.

---------------------------------------------------------

Chú thích:

(1): Tinh vân (từ Hán Việt nghĩa là mây sao; tiếng Latinh: nebulae có nghĩa là "đám mây") là hỗn hợp của bụi, khí hydro, khí helium và plasma. Tinh vân có thể là những đám bụi tập hợp lại với nhau do hấp dẫn (khối lượng chưa đủ để tạo thành một ngôi sao hay một thiên thể lớn), hoặc cũng có thể là vật chất được phóng ra do sự kết thúc của một ngôi sao.Các tinh vân thường tập trung thành những giải hẹp, dày từ vài chục đến vài trăm năm ánh sáng (1 năm ánh sáng = 9.460 tỷ km).

(2):Hình dung là tầm ảnh hưởng rất lớn

(3) là được hưởng phong lưu, sung sướng.

(4): Là chỉ những loại thứ hoa cỏ kỳ lạ.

(5): Súy thủ chưởng quỹ: Ý nói người chỉ quen đứng chỉ huy, nhìn người khác làm, bản thân lại không động tay vào, trên danh nghĩa cũng không chịu trách nhiệm!


/229