Phu Quân Ngốc Của Ta

Chương 34 - Chương 7.3

/52


Xin hỏi tiểu thư tìm ta gấp như vậy là có chuyện gì sao?

Nàng đâu còn tâm tình uống trà chứ, bây giờ nàng chỉ muốn biết, tin tức nàng vừa nghe, rốt cuộc có phải là thật hay không?

Ta chỉ muốn hỏi, tin tức phu thê Tư Đồ gặp chuyện không may, Tư Đồ gia đổi thành Tư Đồ Doãn Văn làm chủ, có đúng không? Đáng chết, trong lòng nàng sắp loạn như ma rồi.

Là vì phu thê Tư Đồ, cũng là vì Tư Đồ Dương Lễ!

Ừm.......Đúng vậy, bây giờ, sản nghiệp của Tư Đồ gia tạm thời giao cho biểu thiếu gia Tư Đồ Doãn Văn tiếp quản. Nếu như vẫn không có tin tức của lão gia và phu nhân, vậy thì, Tư Đồ gia đổi chủ chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Bọn họ gặp phải sơn tặc là sao? Nàng nghĩ mãi không ra, sao ba người bọn họ lại đột nhiên đi xa nhà, còn trùng hợp gặp phải sơn tặc, rồi đồng thời mất tích, sinh tử (sống chết) chưa biết. Thật sự có quá nhiều điều trùng hợp, khiến người ta phải hoài nghi, có phải ai đó đã cố ý sắp xếp mọi thứ chăng?

Ta không biết rõ tình hình cụ thể, nhưng nghe nói là gặp phải sơn tặc ở vách núi gần Vũ An, phu xe và hộ vệ đều chết hết, mà một nhà ba người lão gia cũng không rõ tung tích.

Vũ An? Đó là đâu thế? Xét về độ mù đường của nàng thì không biết đường đi là rất bình thường.

Đúng vậy. Bởi vì nàng nắm giữ lệnh bài của Tư Đồ gia, cho nên chưởng quầy rất nghiêm túc, hỏi gì đáp nấy.

Sao bọn họ lại đến đấy?

Nếu như có mỗi cha đi thì nàng còn lý giải được, đoán chừng là bàn sinh ý gì đó. Nếu như nương đi cùng cha, nàng vẫn có thể hiểu được, coi như là nương luyến tiếc rời xa cha trong một khoảng thời gian nên muốn đi cùng. Thế nhưng, vì sao Tư Đồ Dương Lễ cũng đi theo bọn họ, nàng thật sự là không nghĩ ra. Chẳng lẽ sau khi nàng rời khỏi Tư Đồ gia, đã xảy ra chuyện mà nàng không biết sao?

Hình như là sư phụ của phu nhân gửi thư, muốn phu nhân quay về Nga Mi một chuyến.

... Nàng nhíu mày, phát hiện chuyền này rất bất thường.

Ba ngày trước, trong đại hội võ lâm - nếu nàng nhớ đúng thì hình như đã nhìn thấy người của phái Nga Mi, nhìn dáng vẻ thì đâu có chuyện gì xảy ra, vậy mà lại viết thư kêu nương quay về Nga Mi một chuyến. Lúc ấy, tất cả các môn phái hẳn là đều bận rộn chuyện đại hội võ lâm, thực sự bất thường, rất bất thường.

Sau khi xảy ra chuyện, quan phủ phái nha sai mời người Tư Đồ gia đi nhận thi thể, mới xác nhận nhà lão gia chắc vẫn còn sống, chỉ là mất tích rồi.

Ai đi nhận thi thể?

Hình như là quản gia Hà đi.

Bọn họ đã lên núi tìm chưa? Một chút đầu mối cũng không có sao?

Có đi, nghe nói tìm kiếm ở trên núi suốt ba ngày ba đêm, vẫn chưa tìm được người. Thế nhưng.... ...

Nhưng cái gì? Thấy hắn giống như muốn nói lại thôi, hình như vẫn còn tin tức chưa tiết lộ với nàng.

Nghe nói, ở phía đông vách núi đã phát hiện vết máu và nhiều mảnh y phục nhỏ, suy đoán là cả nhà lão gia đã rơi xuống phía đông vách núi rồi.

Đã xuống dưới vách núi tìm chưa?

Không xuống. Cư dân ở đó nói vách núi kia sâu không thấy đáy, hơn nữa, chưa từng có ai ngã xuống mà còn có thể sống sót, cho nên..... Đối với chuyện nhà lão gia, hắn cảm thấy rất đáng tiếc, vận mệnh an bài như vậy, hắn cũng hết cách.

Đôi mày của nàng vẫn nhíu chặt, tự hỏi phải làm sao đây? Cuối cùng, nàng quyết định một mình đi đến Vũ An, nàng muốn xuống phía dưới vách núi tìm kiếm thử, nàng thực sự không thể tin ba người bọn họ cứ như vậy mà chết đi.

Chưởng quầy, có thể xin ông giúp cho một việc không?

Mời nói. Trong tay nàng có lệnh bài của Tư Đồ gia, cho dù nàng tới bất cứ hiệu buôn nào của Tư Đồ gia, chỉ cần nàng muốn, bọn họ đều phải giúp đỡ nàng.

Ông có thể chuẩn bị giúp ta một chiếc xe ngựa, đưa ta đến Vũ An không? Ôi, nếu như nàng không phải kẻ mù đường thì nàng có thể nhanh chóng đến Vũ An rồi. Đáng tiếc.......Ông trời sinh ra như vậy, nàng cũng bất lực.

Chẳng lẽ tiểu thư muốn...... Chẳng lẽ nàng muốn đi tìm cả nhà lão gia sao? Bây giờ cách chuyện xảy ra đã một tháng rồi.

Ta muốn đích thân đi xác nhận một chút. Nói nàng chưa từ bỏ ý định hoặc là gì gì đó cũng được, nàng nhất định phải đến Vũ An, tự mình tìm kiếm tung tích của bọn họ. Nếu như không tự mình đi xác nhận, nàng sẽ không hết hy vọng đâu.

Vậy được rồi, ta đi chuẩn bị một chiếc xe ngựa, sắp xếp người hộ tống tiểu thư tới Vũ An. Hắn chỉ là thủ hạ làm công cho người mà thôi, chỉ cần làm tốt việc của mình là được, những chuyện khác, hắn thật sự đừng nên hỏi quá nhiều. Trong tay nàng có lệnh bài của Tư Đồ gia, vậy hắn cứ nghe theo lệnh của nàng, chuẩn bị tốt những thứ nàng muốn thôi.

Hiệu suất làm việc của chưởng quầy khá nhanh, một lát đã chuẩn bị xong xe ngựa và xa phu, tính từ lúc Vân Mộng Khởi nghe được tin tức đến khi nàng xuất phát tới Vũ An, tổng cộng mới qua nửa canh giờ.

Nàng lo lắng và bất an suốt năm ngày, rốt cuộc đã đến Vũ An rồi. Nhờ phu xe đưa nàng đến hiệu buôn của Tư Đồ gia ở Vũ An, liền bảo phu xe có thể trở về. Lại dựa vào sự trợ giúp ở đây, đến vách núi mà Tư Đồ gia gặp chuyện không may, chẳng cần ai bầu bạn, nàng tự mình tiến vào trong núi.

Bóng dáng nhỏ xinh lanh lẹ lướt qua đám cây cối, nàng vốn là đứa bé lớn lên ở trong núi, đối với nàng mà nói, muốn di chuyển ở trong núi là một chuyện quá dễ dàng, về phần sẽ lạc đường, đã chẳng còn trong phạm vi lo lắng của nàng nữa. Thính lực nhạy bén, khiến nàng có thể biết rõ tình hình trong núi.

Núi rừng khác với thành trấn ở chỗ: cư dân rất thưa thớt, không có những tiếng huyên náo, ầm ỹ như trong thành trấn, ngược lại rất là yên tĩnh, trừ tiếng gió, tiếng chim, chỉ còn tiếng hô hấp của cây cối. Đứng ở trên một thân cây, lắng nghe âm thanh trong gió, từ lúc nàng biết được cả nhà Tư Đồ gặp chuyện không may thì đôi mày vẫn nhíu chặt như cũ.

Trên ngọn núi này, ngoại trừ con đường nhỏ chỉ đủ cho một chiếc xe ngựa đi qua ở dưới chân núi thì trên núi không còn con đường nào để người ta qua lại. Nói cách khác, bản thân ngọn núi này làm gì có sơn tặc ẩn nấp đâu. Như vậy, đám sơn tặc tập kích cha nương là đến từ đâu chứ?

Ngọn núi vô danh này vẫn duy trì được vẻ hoang sơ vốn có, trong sắc xanh tươi mát vẫn để lộ ra vẻ lạnh lẽo, sự lạnh lẽo khi không có nhân khí. Có lẽ trong núi vẫn có dã thú hung dữ ẩn nấp, nàng chẳng thèm quan tâm, trong lòng nàng càng thêm lo lắng, tràn đầy cảm giác bất an.

Nếu như Tư




/52