Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 45 - Chương 44

/132


Giọng nói tràn đầy chất vấn và hai chữ Hi Nhi, Thẩm Cảnh Kỳ nghe thấy rất không thoải mái, trong ánh mắt xen lẫn một tia cảm xúc phức tạp, anh không vui mím môi, không nói được lời nào, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Quyền Hạo.

Lâm Hi như thế nào cũng không nghĩ đến Quyền Hạo thế mà lại xuất hiện ở đây. Càng không nghĩ tới chính là một giây kế tiếp, Quyền Hạo đã tung một quyền lên mặt Thẩm Cảnh Kỳ rồi.

Âm thanh quả đấm đụng da thịt, chợt vang lên bên tai Lâm Hi.

Lực tay của Quyền Hạo rất lớn, lớn đến mức cả người Thẩm Cảnh Kỳ lảo đảo hai bước rồi mới có thể đứng vững thân thể.

Tia máu tràn ra từ khóe môi, vẻ mặt Thẩm Cảnh Kỳ lạnh lẽo, chậm rãi lấy mu bàn tay lau tia máu.

Đây là lần đầu tiên có người dám đánh anh.

Ý lạnh thấm vào lòng người lan tràn trong hai tròng mắt, mặt Quyền Hạo không chút thay đổi nói, “Cô ấy không phải người anh có thể đụng.”

Anh lo lắng cô sẽ gặp phải người theo đuôi gì đó, cho nên anh quyết định đến đón cô về.

Anh ôm mừng rỡ mà đến, tuyệt đối không ngờ rằng anh nhìn thấy cảnh này, cô và người đàn ông khác đang ôm ấp.

Lòng lạnh lẽo như băng, đau đớn bắt đầu lan tràn trong cơ thể, cảnh tượng như vậy khiến cho anh không thở được.

Đây là lần đầu tiên Lâm Hi nhìn thấy Quyền Hạo đánh người, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ tàn bạo trên người anh.

“Quyền Hạo, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh đưa lễ thật đúng là lớn.” Thẩm Cảnh Kỳ cắn răng nghiến lợi, vẫn đè nén sát khí thiếu chút nữa không kiềm chế nổi.

Quyền Hạo cười lạnh một tiếng, bàn tay nắm cả bả vai Lâm hi, khóe môi khinh thường nhếch lên, “Tự tìm thì không trách được bất kỳ kẻ nào.”

Lâm Hi bị Quyền Hạo dùng tư thế thân mật ôm lấy, ngước mắt liếc nhìn Quyền Hạo, cảm thấy kỳ quái.

“Hi nhi, chúng ta về nhà.” Quyền Hạo ôm lấy Lâm Hi, đi ra ngoài.

Tròng mắt của Thẩm Cảnh Kỳ tối sầm, âm chầm nhìn chăm chú vào bóng dáng rời đi, chỗ ngực cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, hình như đang biểu thị điều gì.

Dọc theo đường đi, Quyền Hạo đã cố hết sức không để cho mình bị lửa giận tiêu diệt, nhưng hàm răng vẫn nghiến vang ken két. Lâm Hi ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, mở to đôi mắt vô tội nhìn anh, cô vốn không biết anh đang tức giận cái gì.

Mới vừa trở lại nhà họ Quyền, Lâm Hi đã bị Quyền Hạo mạnh mẽ ôm lấy tiến vào phòng ngủ của anh.

“Anh làm gì thế?” Hất tay Quyền Hạo trên bả vai ra, Lâm Hi nhíu đôi mày thanh tú, không vui nói.

“Anh ta là ai?” Toàn thân anh tản ra khí lạnh, tất cả trong mắt đều là ý lạnh, vị chua một mực lên men trong đáy lòng.

Dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết Quyền Hạo đang nói tới Thẩm Cảnh Kỳ, cô không thể giải thích được vì sao anh có dáng vẻ thoạt nhìn tức giận như vậy, “Thẩm Cảnh Kỳ, anh họ của Tiếu Thần.”

Anh họ của Tiếu Thần! Lại dám ôm cô!

Quyền Hạo vốn ghét Tiếu Thần, hiện giờ càng thêm ghi tên cậu ta vào danh sách đen.

“Tại sao để cho anh ta ôm em?” Quyền Hạo nhíu chặt chân mày, cố gắng nói nhẹ như nước chảy.

Dùng phương thức chất vấn hỏi Lâm Hi, thật sự rất không thích hợp, cô mím mím môi, hơi không nhịn được, “Anh ta cứng rắn ôm lấy.” Giọng nói quyến luyến vô hạn khi đó của Thẩm Cảnh Kỳ giống như lúc này đang vang lên bên tai, thân thể cô co rút thật chặt.

“Về sau không cho lui tới với Tiếu Thần, càng không thể gặp Thẩm Cảnh Kỳ.” Thẩm Cảnh Kỳ xuất hiện khiến cho anh có cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có, giọng điệu Quyền Hạo tuy nhàn nhạt nhưng vẫn mang theo mùi vị ra lệnh

/132