Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 68 - Chương 58.2

/132


Cô cúi mắt xuống quan sát trang phục của mình, Ok, ngụy trang xong.

Tìm được bọc giấu tiền, cô cười như không cười sờ khuôn mặt.

Trần Tiêu chờ đợi ở sân bay, tìm chung quanh thật lâu, vẫn không phát hiện ra bóng dáng tiểu thư nhà mình.

Có kinh nghiệm lần trước tiểu thư nhà mình đi Úc Thành chơi mà không thông báo với người khác, Trần Tiêu lập tức vận dụng quyền thế, lấy video sân bay đến xem. Cẩn thận nhìn chăm chú vào màn hình, khi thấy bóng dáng quen thuộc đó rời khỏi sân bay, Trần Tiêu đã có dự cảm chẳng lành.

Thân thể Trần Tiêu run lên, quyết định gọi điện thoại cho tiểu thư nhà mình, giọng nữ hệ thống vui vẻ nhắc nhở rất nhiều lần, chủ thuê bao tạm thời không thể nghe điện thoại.

Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, Trần Tiêu muốn trừng ra vết rách.

Điện thoại của tiểu thư nhà mình không gọi được, bình thường mà nói chỉ có hai tình huống, một là tiểu thư không muốn nghe điện thoại, hai là không biết cô đi đâu chơi rồi, vì để tránh cho bị người khác quấy nhiễu, ai gọi điện thoại tới đều không nhận.

Hai khả năng này, tiểu thư nhà mình thuộc về khà năng nào đây? Nếu là khả năng thứ nhất thì còn may, nếu như là khả năng thứ hai thì bi kịch rồi, thiếu gia lại lật đổ khắp toàn thành rồi.

“Quản gia, tiểu thư đã rời khỏi sân bay, chúng ta nên làm cái gì?” Lý Thắng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Tiêu, cẩn thận hỏi. Bởi vì anh làm ám vệ của tiểu thư nhưng không làm tròn chức trách nhiều lần, hiện giờ đã bị cách chức làm tài xế.

“Còn có thể làm sao, đương nhiên là tìm người.” Trần Tiêu tỏ vẻ đau khổ, anh thân là quản gia dễ dàng sao? Anh mới ba mươi tuổi đầu, hiện giờ đã giống như ông già sáu mươi tuổi!

“Chúng ta đi đâu tìm?”

“Cậu một tài xế làm tròn bổn phận của cậu là được rồi, dài dòng nhiều như vậy làm gì?” Trần Tiêu tức giận quát lớn, nghĩ tới tiểu thư nhà mình sẽ đi đâu. Trong khoảng thời gian này, tiểu thư nhà mình và thiếu gia thỉnh thoảng giận dỗi, nhưng chung đụng cũng tạm được.

Bây giờ muốn tìm được tiểu thư nhà mình cũng không dễ dàng như vậy, thứ nhất trên người tiểu thư không có thiết bị định vị và thiết bị truy tìm, thứ hai bởi vì lần trước ám vệ đi theo tiểu thư mà phát giận, thiếu gia thấy thế nên không phái ám vệ đi theo tiểu thư nữa, thứ ba tiểu thư không muốn nghe điện thoại của bọn họ.

Nếu tiểu thư định cố ý không để cho bọn họ tìm được mình, bằng vào thế lực nhà họ Quyền, lật ngược đế đô, bọn họ thật sự phải tốn mấy ngày mới có thể tìm được cô. Vì để tránh cho Quyền thiếu một lần nữa không tìm được tiểu thư mà điên cuồng, việc cấp bách chính là tìm được tiểu thư.

“Còn lo lắng gì nữa, sao không đi!” Lòng Trần Tiêu như lửa đốt, thấy Lý Thắng sững sờ, lại gào lên một trận.

“Vâng.” Lý Thắng bước nhanh đuổi theo Trần Tiêu.

Hai người vội vã chạy tới nhà họ Lâm, không phát hiện ra bóng dáng của Lâm Hi, Trần Tiêu gọi điện thoại cho tất cả bạn bè của Lâm Hi, bọn họ đều nói hôm nay chưa từng nhìn thấy cô.

Không ngừng xoay quanh tại chỗ, Trần Tiêu gõ đầu mình, tự nhủ, “Tiểu thư rốt cuộc đi đâu?” Chỗ tiểu thư nhà mình thích đi đến đơn giản chỉ có hai chỗ, một là hộp đêm, hai là khu vui chơi, nhưng người ở hai chỗ đó đều báo lại nói chưa từng nhìn thấy tiểu thư, như vậy tiểu thư ở đâu?

Thời gian từ lúc Quyền thiếu hạ lệnh đón tiểu thư đến giờ là hai giờ, Trần Tiêu cắn môi dưới, mặt mày ủ ê, “Xem ra chỉ có thể vận dụng thế lực nhà họ Quyền rồi.”

Bằng vào hai người anh và Lý Thắng, vốn không có khả năng tìm được tiểu thư nhà mình, như vậy chỉ có thể mong đợi và ám vệ và bọn hộ vệ nhà họ Quyền.

Trần Tiêu kinh hãi gọi điện thoại cho Quyền Hạo, Quyền Hạo đang làm việc ở Lĩnh Lâm, nhận được điện thoại của Trần Tiêu thì khẽ cong khóe môi lên mim cười, anh cho rằng Trần Tiêu đón được cô về nhà, một tuần không gặp cô, lòng tràn đầy nhớ nhung cô.

Khoảnh khắc khi điện thoại tiếp nối, Trần Tiêu khẽ buông tay, thiếu chút nữa vứt điện thoại di động, đây đều do bị dọa, “Thiếu gia, tiểu thư không có ở sân bay.”

Khóe môi đang cong lên của Quyền Hạo mím chặt ngay một giây sau, mây đen giăng đầy trên mặt, “Cậu nói cái gì?”

Giọng nói giá rét, thân thể Trần Tiêu run lên, “Tiểu thư không có ở sân bay.”

“Lập tức đi tìm.” Hai giờ trước anh mới gọi điện thoại cho cô, cô vẫn nói đang ở sân bay, sao hiện giờ không thấy tăm hơi?!

“Dạ, thiếu gia.” Trần Tiêu nơm nớp lo sợ ngắt điện thoại, ngay sau đó gọi điện thoại cho thủ lĩnh


/132