Sau Khi Vai Ác Phản Diện Trọng Sinh

Chương 6.4

/398


Chương 6.4

Cẩu Nhật Tân nói, vỗ vỗ cơ ngực căng phồng và hai bắp tay của mình: "Nhìn một cái đi, rất nam tính đúng không!"

Đào Mộ ngồi ở bên cạnh, một tay vừa cầm ly bia vừa nhìn Cẩu Nhật Tân đóng vai huấn luyện viên thể hình, mơ hồ lại nhớ tới đời trước, hình như vì sự cố ép buộc mà bị té gãy chân, hình như cũng bởi vì không được chữa trị kịp thời nên cuối cùng coi như tàn phế.

Nghĩ như thế, thì đúng là xui xẻo thật.

Chính bản thân Đào Mộ cũng rất xui xẻo, cho nên cậu đối xử với Cẩu Nhật Tân xui xẻo giống như cậu khó tránh khỏi có chút đồng bệnh tương liên(*).

(*) Đồng bệnh tương liên: cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau

Dư Mị bị kẹp ở giữa hai người, nhìn bạn trai vừa uống say thì ôm người mượn rượu làm càn, cực kỳ mịt mờ lườm một cái, lớn tiếng nói: “Lại uống say đi! Cả ngày anh cứ nhắc tới mấy cái chuyện nhỏ rách nát này của anh, bây giờ ở chỗ Đào Mộ còn nhắc tới nữa. Anh có thấy xấu hổ hay không hả? Anh sẽ không thật sự coi bản thân mình có thể trở thành đại minh tinh chứ?"

Dường như đã rất quen thuộc với việc bị Dư Mị quở trách, Cẩu Nhật Tân say khướt chỉ thật thà nở nụ cười, không để ý lắm cười nói: "Đây không phải là nói chuyện tán gẫu không đâu. Anh tâm sự lý tưởng của anh cùng với người anh em Đào Mộ. Trong phim không phải có một câu thoại như thế này sao, sống phải có lý tưởng, nếu không thì có khác gì cá mắm(*) đâu."

(*) Cá mắm: chỉ những người sống như đã chết. Không có lý tưởng, không có ý chí, không có đam mê, không có lòng cầu tiến, chỉ muốn sống an nhàn qua ngày.

Dư Mị cười lạnh, có mấy người rất quen thuộc nhìn cô ta châm một điếu thuốc lá: "Em thấy anh chính là một cá mắm thì có, đời này cũng không ngóc đầu lên được."

Mấy anh em của Cẩu Nhật Tân cũng nghe không nổi nữa. Trừng mắt nhìn Dư Mị. Dư Mị không cam chịu yếu thế trừng lại, dáng vẻ đôi môi đỏ rực ngậm thuốc lá nhìn qua trông cực kỳ đanh đá.

Hình như chuyện này có gì đó sai sai thì phải!

Đại Mao, Tiểu Béo hai mặt nhìn nhau, hướng về phía Đào Mộ la lớn: "Chúng ta đi nhảy đi?"

"Đúng vậy, vất vả lắm mới đi hộp đêm một chuyến, cũng không thể trốn ở chỗ này uống bia mãi được đúng không?" Tiểu Béo cười hì hì túm Đào Mộ đi, lớn tiếng nói: "Xin mời hoàng tử bé của hộp đêm của chúng ta xuất hiện trên sân khấu."

Hoàng tử bé của hộp đêm...

Đào Mộ không đành lòng nhìn thẳng lau mặt, bị hai người bạn thân đẩy mạnh lên sàn nhảy.

Mấy ly bia đá vào bụng, Đào Mộ cũng có chút men say. Không còn vẻ không hứng thú lắm giống như lúc mới bước vào nữa. Nương theo tiếng nhạc bước vào sàn nhảy, sau đó lộn ngược một cái về phía sau nhảy lên trung tâm của sàn nhảy. Động tác thẳng thắn dứt khoát phối hợp với khuôn mặt vô cùng đẹp trai của Đào Mộ, lực đánh vào thị giác tuyệt đối lớn hơn hai trăm phần trăm.

Bên ngoài sàn nhảy lập tức truyền đến một trận tiếng thét chói tai cùng tiếng huýt gió, ngay cả DJ trên tầng hai cũng phối hợp mười phần với tình hình mà chơi ra những đoạn âm thanh mãnh liệt sống động hơn. Đào Mộ đã khá là hưng phấn dưới sự kích thích chất cồn và tiếng la hét chói tai, phối hợp theo âm nhạc mãnh liệt nhảy, hai tay chống dưới đất trực tiếp chổng ngược lên, hai chân thì lại đưa lên không trung đong đưa theo quy luật, làm một động tác cực kỳ trôi chảy. Ngay sau đó liền đổi thành công thức một tay chống đất, tiếp theo mạnh mẽ uốn cong người một cái, mượn thói quen lực tay không làm cái xoay người, cuối cùng làm một cái pose kết thúc đẹp trai ngầu lòi. Tất cả động tác mây bay nước chảy, sáu khối cơ bụng đẹp đẽ như ẩn như hiện dưới lớp áo T-shirt màu đen, hormone tăng cao khoe kỹ năng lập tức gây ra một luồng sóng sói tru thét chói tai trên sàn nhảy.

Phòng VIP lầu hai, Lạc Dương đang bồi bạn tốt uống rượu giải sầu theo bản năng nhìn về phía sàn nhảy, liếc mắt thì thấy được Đào Mộ đang trắng trợn khoe kỹ năng toả ra hormone nam tính trên sàn nhảy, ánh mắt không khỏi phát sáng lên: "Lại là cậu ta."

Thuận theo ánh mắt của bạn thân, Lệ Khiếu Hằng không hứng thú lắm dời ánh mắt đi. Còn chưa kịp nhìn rõ người trên sàn nhảy đã bị Lạc Dương kéo cánh tay từ trên ghế sa lông đứng lên: "Đi, chúng ta cũng đi tham gia vào cuộc vui nào."

 

 


/398