Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 29 - Chương 29

/85


Không tốt ... Không tốt ... Đại thiếu gia, xảy ra chuyện rồi.

Lúc này một hạ nhân vội vã vọt tới trong thư phòng của Liễu Phong Liệt sốt ruột la to.

Chuyện gì mà hô to gọi nhỏ rồi hả? Vốn Liễu Phong Liệt đang kiểm tra sổ sách nhíu mày ngẩng đầu nhìn về đối phương, khi nào thì hạ nhân trong Liễu phủ không có quy củ như vậy?

Ở dưới ánh mắt sắc bén của Liễu Phong Liệt, lúc này sắc mặt hạ nhân kia đã xám trắng, cả người run run không thôi mở miệng nói: Đại, đại thiếu gia... Tiểu chủ tử hắn, hắn...

Liễu Phong Liệt vốn lại cúi đầu xem xét sổ sách, nghe lời nói ấy mạnh mẽ ngẩng đầu, giọng điệu có vài phần tàn khốc lớn tiếng mở miệng nói: Mặc nhi hắn làm sao vậy?

Tiểu chủ tử hắn, hắn không thấy nữa! Hạ nhân cả người run run cúi đầu nói ra.

Liễu Phong Liệt mạnh mẽ đứng lên, sắc mặt đại biến vọt tới trước mặt gia nô, một phen túm cổ áo của hắn: Chuyện gì xảy ra? Không phải vừa rồi Mặc nhi còn đang ở thiên sảnh ôn tập công khóa sao? Trong khoảng thời gian ngắn, vì sao lại đột nhiên không thấy? Chẳng lẽ là... Mạc Tử Khanh?

Ý tưởng mới vừa hiện lên ở trong đầu Liễu Phong Liệt đã lập tức bị hắn lắc đầu phủ quyết, nếu quả thật là như vậy, lúc trước hắn cũng sẽ không đồng ý để Mặc nhi trở lại Liễu gia.

Vậy rốt cuộc Mặc nhi đi đâu?

Chẳng lẽ... Là kẻ bắt tiểu muội đi, lúc này lại chạy tới bắt Mặc nhi?

Phân phó xuống, toàn bộ đi tìm cho ta, nhất định phải tìm được Mặc nhi. Liễu Phong Liệt vội vàng bỏ lại những lời này sau đó liền chạy ra bên ngoài.

Mới vừa đi được hai bước, đột nhiên hắn dừng lại, mày dần dần nhíu lại, đột nhiên nghiêng người nhìn về phía hạ nhân đang ở phía sau hỏi: Lúc Tam thiếu gia rời đi, Mặc nhi có ở đây không?

Ách... Người hầu sửng sốt một chút, suy tư hồi lâu sau mới do dự lắc lắc đầu: Không rõ ràng lắm...

Nghĩ đến hôm nay lúc Phong Viêm và mình nói chuyện ở thư phòng, còn có Mặc nhi trưởng thành sớm, trong lòng Liễu Phong Liệt ẩn ẩn có loại dự cảm không ổn, nhanh chóng xoay người ở trên án thư nhanh chóng hạ bút viết xuống một phong thơ đưa cho hạ nhân phân phó nói: Nhanh chóng kêu người ra roi thúc ngựa đưa phong thư này đến phân hội Lâm Lan thành, để bọn họ chuyển giao gấp cho Tam thiếu gia.

Sau khi thấy hạ nhân mang thư lui ra, Liễu Phong Liệt khó nén lo lắng đi ra bên ngoài, chuẩn bị phân phó người trong phủ đệ đi tìm.

Hy vọng không nên giống như hắn phán đoán.

**************

Lúc sáng sớm, gió lạnh vù vù thổi qua, một chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy trên quan đạo hướng tới biên cảnh Lâm Lan thành.

Liễu Phong Viêm ngồi ở bên trong xe ngựa, có chút phiền lòng nóng nảy lật chuyển sổ sách trong tay, nhưng mà một chữ cũng không đọc được.

Từ sau khi xuất phát ở Phượng Dương thành, bọn họ vẫn luôn ngựa không ngừng vó gấp gút lên đường. Trong lúc ở trong thành trấn đổi ngựa xong liền xuất phát, đã một ngày một đêm không có nghỉ ngơi.

Đột nhiên truyền đến một tiếng hắc xì, phút chốc Liễu Phong Viêm liền sửng sốt.

Suy nghĩ một chút, hắn đưa tay vỗ mành xe ngựa nói ra phía bên ngoài: Liễu Nghị... Ngươi bị cảm lạnh sao? Nếu không thì ngươi vào trong đi, ta đến đánh xe một lúc đi!

Nghĩ tới mùa đông khắc nghiệt, một ngày một đêm đều là một mình Liễu Nghị đánh xe, nghĩ đến tiếng hắc xì vừa rồi, hẳn là hắn bị phong hàn.

Liễu Phong Viêm thình lình nói vậy, làm cho Liễu Nghị đang đánh xe ở bên ngoài sửng sốt một chút, hắn khó hiểu nói: Tam thiếu gia... Ta không có bị phong hàn mà, người đánh xe làm gì, lập tức cũng sắp đến Lâm Lan thành.

Vừa rồi ta nghe ngươi hắt xì một cái... Liễu Phong Viêm nhíu mày.

Liễu Nghị ở ngoài xe ngựa chỉ cảm thấy thật khó hiểu, đưa tay sờ sờ cái mũi của mình, bồn chồn mở miệng: Nhưng là ta không có...

Hai mắt Liễu Phong Viêm híp lại, hắn ta không hắt xì, mà có tiếng người hắt xì, chẳng lẽ là bản thân mình hay sao?

Đột nhiên ở phía sau, bên trong xe ngựa lại truyền đến một tiếng hắc xì...

Hai người Liễu Phong Viêm và Liễu Nghị đồng thời mãnh liệt quay đầu nhìn về phía bên trong xe ngựa...

Lúc này phía sau mấy bao hành lý có một bóng dáng nho nhỏ sắc mặt đỏ bừng ngã ra.

*********

Trong phòng im lặng, nam tử áo tím ngồi trước bàn, nhìn chén dĩa trên bàn đã trống rỗng, sâu kín thở dài một hơi.

Mà lúc này Phúc bá thần sắc phức tạp ngồi ở chỗ kia, đang cầm một ly trà xanh uống, sau khi giảm bớt vài phần cảm giác tê tê cay cay mang theo nóng

/85

DOC TRUYEN VIP

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status