Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 37 - Chương 37

/85


Editor: ChieuNinh

Trong lòng Tô Nhược Hàm tràn đầy nghi hoặc đi ra cổng, nghe được bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa lần nữa, nàng chạy đến lỗ vòm ngắm nhìn chăm chú, mày hơi cau lại.

Như thế nào lại là bọn hắn??

Bên trong cánh cửa nàng ngây người một lát, nghe được tiếng đập cửa cố chấp lại không nặng không nhẹ, nàng bừng tỉnh, lập tức mở cửa ra.

Người đang gõ cửa ở bên ngoài, tay thu lại không kịp thiếu chút nữa liền vỗ ở trên mặt của nàng, sau khi nhìn thấy nàng mở cửa, kịp thời ngừng lại cách mặt nàng mấy ly (cm).

Phượng Thiên ngượng ngùng thu hồi tay của mình, rồi lui thân trở lại phía sau thiếu gia nhà mình.

Tô cô nương... Phượng Vân Cẩm đứng ở cửa cười đến ôn nhuận như ngọc mở miệng.

Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy tươi cười trên mặt Phượng Vân Cẩm nàng liền cảm thấy trong lòng mất bình tĩnh. Nụ cười ấy làm cho nàng cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi, nói chung cứ cảm thấy giống như là mang theo tính kế vậy.

Tại sao các ngươi đến đây? Thời điểm Tô Nhược Hàm nhìn thấy Phượng Vân Cẩm cười chào hỏi với mình, nhất thời không chút khách khí chất vấn.

Phượng Vân Cẩm thấy nàng không khách khí chất vấn, hắn cũng không giận, nụ cười trên mặt không nóng không lạnh trả lời: Ha ha... Là ngươi nói có chuyện có thể tới Tô phủ thành Tây tìm ngươi.

Những lời này là nàng nói, nhưng là...

Tô Nhược Hàm có chút buồn bực, nàng cũng không kêu hắn tất niên ba mươi chạy đến trong nhà mình đi.

Nhất thời có chút buồn bực hỏi: Có chuyện gì, nói mau đi!

Khụ... Ngươi xem, hôm nay lạnh như thế, ngươi không mời chúng ta vào uống chén trà nóng rồi lại bàn bạc sao? Phượng Vân Cẩm thấy nàng trực tiếp đứng ở ngoài cửa có ý đồ đuổi chủ tớ hai người đi, nhất thời xấu hổ đưa tay che miệng giả bộ ho một tiếng rồi nói.

Tô Nhược Hàm vừa nghe thì nhíu mày lườm Phượng Vân Cẩm, thấy hắn có vẻ như lạnh không chịu được thì nghi hoặc nhìn hắn vài lần. Hôm nay cũng không giống như là rất lạnh đi? Nhất là hiện tại vốn đang là buổi trưa, mặt trời cũng đã ló dạng, chiếu ánh sáng lên người thật ấm áp.

Nhưng mà bởi vì nguyên lý trước cửa quả phụ thị phi nhiều, nếu nàng đã tuyên bố với bên ngoài mình là quả phụ, tốt nhất vẫn nên có chút chú ý thì tốt hơn, như vậy ở ngoài cửa giằng co với chủ tớ hai người Phượng Vân Cẩm vạn nhất bị người đi ngang qua nhìn thấy, không chừng lại khơi màu thị phi.

Tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng mà Tô Nhược Hàm vẫn là thản nhiên gật gật đầu: Vào nhà rồi nói đi!

Chủ tớ hai người đi theo phía sau nàng, thời điểm theo nàng đi vào bên ngoài đại sảnh phòng khách, Phượng Vân Cẩm ngửi được mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí, môi mỏng đẹp mắt hơi giơ lên nói: Giống như ngửi được mùi thơm mỹ thực. . . Chẳng lẽ chúng ta quấy rầy Tô cô nương dùng cơm?

Tô Nhược Hàm đi ở phía trước cau mũi, thầm nghĩ cái mũi này của Phượng Vân Cẩm cũng thật nhạy bén, đại sảnh này cách nhà ăn có chút xa, cũng có thể bị hắn ngửi được mùi đồ ăn. Nhưng mà nghĩ đến hôm nay hắn đột nhiên tới cửa, lại nghĩ đến quan hệ hợp tác của mình và hắn, nhất thời bàn tính trong lòng cách cách vang lên. Đột nhiên nàng quay đầu lại trên mặt mang theo tươi cười nói: Không biết chủ tớ Phượng thiếu gia đã dùng qua cơm hay chưa? Nếu thật sự chưa dùng qua, không ngại ở nơi này của ta chấp nhận dùng chút cơm rau dưa... Dù sao một bàn đồ ăn kia, hai người nàng và Mặc nhi cũng ăn không hết.

Hả? Tất nhiên là tốt, vậy từ chối thì bất kính rồi. Phượng Vân Cẩm cười nheo mắt, khẽ gật đầu.

Phượng Thiên một đường đi theo hắn, cổ quái liếc mắt thiếu gia nhà mình một cái, chẳng lẽ thiếu gia nhà mình biết được lúc này đến trong nhà nữ nhân này có thể cọ cơm? Vừa rồi lúc còn ở trong Hương Phiêu trai, Phúc bá đã sớm làm một bàn bữa cơm đoàn viên, thiếu gia chỉ uống hai ly rượu, liền bỏ chén lại rồi mang theo hắn đi tới nơi này. (cọ cơm: ăn chực cơm @_@)

Nghe trong không khí ẩn ẩn mùi thơm mê người, Phượng Thiên lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng, trong lòng bắt đầu oán thầm đối với thiếu gia nhà mình. Thiếu gia nhà mình cái gì cũng tốt, chính là quản không được cái miệng thích ăn mỹ vị.

Đợi cho đến lúc Tô Nhược Hàm mang theo chủ tớ hai người Phượng Vân Cẩm tới nhà ăn, đúng lúc nhìn thấy hai gia hỏa Mặc nhi và Tiểu Bạch hai mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm một bàn tràn đầy thức ăn.

Lúc Phượng Vân Cẩm đi vào nhà ăn, tầm mắt ở đảo qua bóng dáng màu bạc đang ngồi xổm ở bên cạnh bàn bỗng chốc hơi sững sờ.

Mà Tiểu Bạch vốn đang trông mong ngóng chờ chủ nhân của mình trở về để ăn cơm, lúc này đột nhiên phát hiện có người xa lạ bước vào, thân mình đang biếng nhác lập tức buộc chặt, toàn thân làm ra tư thế chờ phân phó công kích. Tô Nhược Hàm nhanh chóng ngăn cản nói: Tiểu Bạch ngồi xuống, người tới là khách!

Tiểu Bạch nghe xong không cam lòng ngao ô hai tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.

Hai người Phượng Vân Cẩm và Phượng Thiên đều kinh ngạc liếc mắt nhìn nàng một cái.

Nó... Ánh mắt Phượng Vân Cẩm nguy hiểm liếc mắt quét qua Tiểu Bạch đang ngồi trên mặt đất một cái.

Tô Nhược Hàm không chú ý tới vẻ nguy hiểm trong mắt hắn, chỉ thuận miệng đáp: Ngươi yên tâm, Tiểu Bạch là con chó rất nghe lời, sẽ không cắn ngươi.

Nghe lời nói của nàng, Tiểu Bạch ủy khuất không thôi ngao ô một tiếng, u oán liếc mắt nhìn chủ nhân của mình một cái, con chó làm sao cao quý, nào có uy mãnh như nó chứ? Hừ... Không phân biệt tốt xấu.

Lúc này không chỉ có Tiểu Bạch đang thầm mắng Tô Nhược Hàm không biết nhìn hàng, mà ngay cả hai người Phượng Vân Cẩm và Phượng Thiên cũng cổ quái liếc nàng một cái, bên trong ánh mắt kia có thần sắc hết thuốc chữa.

Đường đường là Ngân Lang cực kỳ trân quý hiếm thấy của Phượng Lan quốc, lại có thể bị nàng coi thành một con chó mà nuôi dưỡng, mà bộ dáng Ngân Lang kia xem ra tuy có ủy khuất, nhưng mà lại cam tâm tình nguyện.

Mặc nhi đói bụng lắm đi... Lập tức liền ăn cơm nha! Tô Nhược Hàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Mặc nhi lúc này đang nhíu mày nhìn nàng, chỉ cho là bé đã đói bụng, cho nên vỗ vỗ đầu của bé trấn an cười nói.

Lúc tầm mắt của Phượng Vân Cẩm đảo qua Mặc nhi, trong mắt của hắn càng lộ ra vẻ ngoài ý muốn, hắn cười nhẹ mang theo sự thăm dò mở miệng: Nó là con


/85