Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 45 - Chương 45

/85


Editor: ChieuNinh

Mặc nhi bị Tiểu Bạch vội vàng túm đến hậu viện, bé đi tới mảnh Mai Lâm, chỉ vì ngày thường Tiểu Bạch giấu đồ gì đó hơn phân nửa đều ở dưới tàng cây mai vàng.

Nhưng khi bé vừa mới chuẩn bị đi đến dưới tàng cây mai vàng, Tiểu Bạch ở một bên lại há miệng túm quần áo của bé, lôi bé đi tới cửa hậu viện đang khép hờ, dưới chân loạng choạng một cái Mặc nhi vội vàng nói: Tiểu Bạch đừng túm ta, nếu ngã mẫu thân sẽ tức giận. Bé biết, nếu như Tiểu Bạch thật sự túm làm bé ngã sấp xuống, mẫu thân lại muốn rống giận Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch buông quần áo Mặc nhi đang ngậm trong miệng ra sau đó đi tới chỗ cửa sau đang khép hờ, đi hai bước rồi dừng lại nhìn về phía Mặc nhi, ý tứ là kêu Mặc nhi đi theo nó qua đó.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc nhi có chút nghi hoặc, chỉ cho là Tiểu Bạch đổi cách chơi mới, đồ nhặt về lại giấu chỗ khác rồi?

Đi theo bước chân phía trước của Tiểu Bạch, Mặc nhi mới vừa đi ra cửa sau hậu viện, bé liền nhìn thấy ngoài cửa cách đó không xa có một người nằm úp sấp trên mặt đất. Mà mặt người nọ hướng xuống, trên mặt đất ở dưới thân nhiễm đầy máu đỏ tươi, bé lập tức cả kinh giọng nói non nớt run run kêu vào trong sân: Nương, mẫu thân...

Tô Nhược Hàm vừa cất đồ xong, sau đó gỡ mặt nạ xuống dưới để cho da mặt mình hít thở không khí, thì nghe được tiếng kinh hô của Mặc nhi, nàng vội vàng chạy tới hậu viện.

Trong lòng có chút gấp gáp rối loạn cũng có chút lo lắng, gia hỏa Tiểu Bạch kia túm Mặc nhi về phía hậu viện theo lý thuyết là giống với ngày thường là đào bới đồ nó giấu gì đó mới đúng, tại sao Mặc nhi lại thất kinh gọi mình?

Vội vàng chạy đến hậu viện, nhìn thấy Mặc nhi đứng ở trước cửa hậu viện, nàng khẩn trương hỏi: Mặc nhi làm sao vậy? Nhịp bước dưới chân lại cấp tốc đi qua.

Mặc nhi nhìn thấy Tô Nhược Hàm đến, bước nhanh vọt tới trước mặt của nàng, gắt gao ôm chân của nàng, tay run run chỉ vào trên đất xa xa bên kia sợ hãi nói: Mẫu thân... trên người người nọ thật nhiều máu.

Tô Nhược Hàm theo tay Mặc nhi nhìn đi qua, nhìn thấy nằm một người nằm trên mặt đất, thời điểm nhìn thấy áo trắng trên người người nọ dính đầy máu tươi, đồng tử mãnh liệt kịch liệt co rút lại vài cái. Phản ứng đầu tiên đó là, cái tên gia hỏa Tiểu Bạch kia lại đi nhặt một người trở về, hơn nữa nó không biết nặng nhẹ cắn người ta bị thương... máu nhiều như vậy, chẳng lẽ đã cắn chết người ta rồi?

Đây chính là liên quan đến mạng người, Tô Nhược Hàm nhanh chóng trấn an vỗ vỗ đầu Mặc nhi: Đừng sợ, đừng sợ, mẫu thân đi qua xem sao.

Buông Mặc nhi ra, Tô Nhược Hàm khẩn trương đi tới.

Thấy Tô Nhược Hàm đi tới, Mặc nhi có chút khẩn trương xích tới gần Tiểu Bạch ở một bên, hai tay gắt gao ôm chặt cổ Tiểu Bạch lùn ngang với mình. Nhìn người vẫn không nhúc nhích trên mặt đất, Mặc nhi có chút sợ hãi mở miệng: Tiểu, Tiểu Bạch... Hắn, hắn đã chết rồi sao? Một đầu lông xù của Tiểu Bạch cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn Mặc nhi trấn an.

Sau khi đến gần, nàng thấy người nọ vẫn không nhúc nhích, hơn nữa là quỳ rạp trên mặt đất. Tô Nhược Hàm chịu đựng cảm giác da đầu run lên ngồi xổm xuống trở mình của đối phương, một tuấn nhan hoàn mỹ như điêu khắc lại tái nhợt lộ ra.

Cũng là sau khi lật người này lại, nàng mới phát hiện vết thương trên người của người này rõ ràng là do vết chém của kiếm hoặc là vết đao, tuyệt đối hoàn toàn không phải do hàm răng sắc bén của Tiểu Bạch gây nên, như vậy cũng đại biểu không phải Tiểu Bạch làm hắn bị thương.

Tô Nhược Hàm thật mạnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ chỉ cần không phải Tiểu Bạch gây ra mạng người là tốt rồi.

Nhìn miệng vết thương từ trên người người này, hẳn là gặp truy sát linh tinh.

Hai người nàng và Mặc nhi cũng chỉ là phụ nữ và đứa bé, tuyệt đối không thể dính dáng liên quan đến việc này.

Giữ vững quan niệm bớt lo chuyện của người để được sống được lâu, Tô Nhược Hàm cũng không quản rốt cuộc đối phương có còn thở hay không, cuống quít đứng dậy đi tới bên cạnh Mặc nhi, miệng dồn dập nói: Mặc nhi nhanh đi vào nhà. Tô Nhược Hàm vọt lại đây sau đó liền thuận tay chuẩn bị kéo Mặc nhi đi vào trong cửa.

Bởi vì vừa rồi Tô Nhược Hàm ngồi ở bên kia che chắn, cho nên căn bản Mặc nhi không có nhìn thấy diện mạo của người nằm trên mặt đất.

Lúc này Tô Nhược Hàm đi tới, khi bé bị Tô Nhược Hàm kéo vào cửa thì quay đầu liếc mắt nhìn một cái, khuôn mặt của người nọ hoàn toàn lộ ra ở trước mắt Mặc nhi.

Thời điểm khuôn mặt người nằm trên mặt đất lộ ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Mặc nhi trong nháy mắt mất đi huyết sắc, con ngươi đen nhánh đột nhiên trợn to, không dám tin nhìn người nọ.

Là hắn...

Mặc nhi nhìn khuôn mặt quen thuộc nhắm chặt hai mắt nằm ở đó, máu bắn tung tóe trên cẩm bào màu trắng như những đóa hồng mai nở rộ, bé run run thân mình đứng ở nơi đó: Phụ thân, là phụ thân... Mẫu thân... Là phụ thân...

Cái gì, cái gì? ? ? ?

Động tác Tô Nhược Hàm muốn vào nhà đóng cửa đột nhiên dừng lại, không dám tin cúi đầu liếc mắt nhìn Mặc nhi một cái, sau đó lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn nam nhân không biết sống hay chết nằm ở đằng kia một cái, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Nam nhân này, là phụ thân của Mặc nhi? ? ?

Trong lúc Tô Nhược Hàm còn đang ngây người, Mặc nhi vốn đang bị




/85