Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Chương 81 - Chương 67

/160


Trong lòng Tần Trạch cảm thấy vô cùng đau khổ, anh mong chờ lâu như vậy, cô gái nhỏ của anh cùng anh vượt qua bốn năm ròng gian khổ, vậy mà ngay sau hôn lễ, cô gái nhỏ của anh lại không cùng anh động phòng hoa chúc.

Thực sự là việc quá đau khổ rồi.

Vậy mà lí do của cô đưa ra là gì, cô nói, hôm trước cô đọc trong một quyển sách cảm thấy hôn lễ ở Đan Mạch rất thú vị, trước cứ sống thử đã sau đó mới tiến hành động phòng hoa chúc.

Đan Mạch, Tần Trạch nhìn trên đường cái toàn người nước ngoài, nhịn không được thở dài.

Tô Nhiên, em thật sự là vô cùng không biết xấu hổ.

Cô gái này, còn dám nói là cảm thấy nhàm chán, thời điểm chú hai của cô đeo một sợi dây màu đỏ lên tay cô khiến cho cô cảm động đến khóc nức nở thành tiếng.

Lúc Văn Phương, Lý Yến, Vương Dực, Từ Hải Dương, Nhạc Nhạc chúc phúc cho hai người bọn họ cô cũng không có nước mắt quanh tròng, anh nhìn thoáng qua Tô Nhiên trong cửa hàng đang chọn đông chọn tây từ rất lâu rồi đột nhiên lại nảy lên một chút hoài nghi.

Không lẽ cô gái ngốc này đang sợ hãi lần đầu tiên hay sao?

“Tần Trạch, cầu hôn đi.”

Tô Nhiên cười híp mắt đi về phía anh dưới ánh mặt trời đưa cho anh một chiếc búa bằng gỗ.

Lại có thể yêu cầu anh cầm búa gỗ viết thơ tình ở chỗ này, đây thực sự là yêu cầu khó khăn cho một học sinh học khối khoa học tự nhiên như anh rồi.

Tần Trạch bất đắc dĩ gãi gãi đầu, nhận lấy chiếc búa bằng gỗ, suy nghĩ hồi lâu anh nói: “Tô Nhiên, hay là đầu tiên hôm nay chúng ta đi dạo Đan Mạch đi đã, không phải em rất muốn nhìn pho tượng Mĩ nhân ngư hay sao?”

Tô Nhiên liếc mắt nhìn Tần Trạch, cũng không phá vỡ mưu ma chước quỷ nhằm đánh lạc hướng của anh: “Được.”

Mặt trời bắt đầu mọc từ hướng đông, đi lên giữa, và lặn xuống ở hướng tây.

Trên tay Tần Trạch đều sách theo túi lớn túi nhỏ, trong đầu suy nghĩ đến ngàn vạn từ ngữ.

Tô Nhiên che miệng cười trộm, nhìn theo mặt trời đang lặn ở hướng tây.

Không dễ gì Tần Trạch mới có thể đánh lạc hướng được Tô Nhiên, đi đến hiệu sách, xem những cuốn sách bình thường anh không bao giờ đọc, anh đọc những quyển thơ tình lãng mạn chết người.

Tịch Mộ Dung, bút danh này nghe quen quá.

Mở ra đọc một chút, lông mày Tần Trạch dần dần nhíu chặt lại, hay rất hay, nhưng mà lại không phù hợp với tình hình ngọt ngào hiện nay của anh.

Đổi.

Liên tục đọc qua vài bài nhưng vẫn không có bài thơ nào phù hợp để anh chọn.

Đột nhiên anh lại nhìn thấy một bài thơ, bài này không tệ, rất phù hợp với hoàn cảnh của anh bây giờ.

Trong khách sạn.

Tần Trạch quỳ một chân xuống, chân thành tha thiết quỳ gối trước mặt Tô Nhiên, đem cây búa gỗ đưa lên trước mặt Tô Nhiên: “Tô Nhiên, gả cho anh đi.”

Trái tim của Tô Nhiên mạnh mẽ đập bình bịch.

Nhận lấy chiếc búa gỗ, vừa nhìn qua, trên mặt Tô Nhiên hiện ra nụ cười, giằng co một ngày thì ra là đi tìm một bài thơ.

Nhưng lại hoàn toàn là một bài thơ mà cô thích.

Em thấy hoặc không thấy,

Anh đang ở nơi nào,

Không buồn không thích,

Em nhớ hoặc không nhớ,

Tình ở chỗ nào,

Không đến không đi,

Em yêu hoặc không yêu,

Không tăng hoặc không giảm,

Bên em hoặc không bên em,

Tay anh luôn trong tay em,

Không tha không bỏ quên.

“Tô Nhiên, giống như bài thơ này vậy, tình yêu của anh đối với em sẽ không bao giờ thay đổi.” Ánh mắt của Tần Trạch nhìn thẳng vào ánh mắt của Tô Nhiên, ánh mắt là một phương thức biểu đạt chân thực nhất.

Tô Nhiên cười: “Vậy ngày mai chúng ta làm đám cưới thôi.”

Tần Trạch nghe xong, nhe răng cười: “Cô gái ngốc, ngày mai là ngày em sẽ phải chịu tội.”

Tô Nhiên cười: “Ngày mai anh mới là người phải chịu tội.”

Tại ngày tổ chức hôn lễ Từ Hải Dương và Tiểu Dực bí mật nói cho cô biết, hôn lễ ở Đan Mạch chú rể sẽ bị đeo một cái xích sắt, mặc một bộ trang phục của người ăn xin nghèo khổ, sau đó đeo ở trước ngực một tấm bảng viết: “Tôi muốn kết hôn.” Đồng thời bên cạnh chú rể còn để một chiếc bình lớn, đóng giả là bên trong đó có rượu.

Đây là cô đang thay đổi, khi cô là con rối hình thỏ, Tần Trạch cũng bắt nạt cô không ít, hôm kết hôn đó, cô mà không bắt nạt anh thật tốt cô sẽ cảm thấy không cam lòng.

Trong




/160