SỐNG LẠI LẦN NỮA Ở TẬN THẾ

Chương 25: Chương 25

/108


Editor: Mai Tuyết Vân

(Tên chương do người dịch đặt)

"Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?’’ Bạch Nhược Oánh vừa lái xe vừa hỏi người nhà, kiếp trước cô luôn đi theo bọn người Lý Hiển Nghiêu, kiếp này có người nhà, đương nhiên cô muốn nghe theo người nhà mình. “Bây giờ, thành phố đã bị cắt hết điện nước, bên ngoài còn có zombie lang thang, mở máy mp3 lên nghe một chút.’’ Ông Bạch trầm tư nói.

“Các công dân, mọi người vẫn khỏe chứ, JF đã lên đường chuẩn bị ứng cứu mọi người, hôm nay quân đội sẽ bắt đầu dọn dẹp zombie, giải cứu người dân. Nhưng hiện giờ phần lớn dân cư đều phân tán khắp nơi, cho nên mời những người đã nghe được tin tức, mang theo đồ đạc của mình, nếu JF không tìm được mọi người, vậy lúc hai giờ chiều mai, hãy chia nhau đến quảng trường gần bờ biển, quảng trường Lục Thụ. Tập trung tại công viên quảng trường, mọi người cứ làm như thế, sẽ có người của JF ở đóho ờ mọi người, zombie bên ngoài hoạt động tương đối chậm chạp nên mọi người không cần phải sợ. Chỉ cần mặc nhiều quần áo, tránh bị chúng là tổn thương, nhìn thấy zombie chỉ cần cách xa chúng, trong thời gian ngắn sẽ không bị phát hiện, mọi người có thể nhân lúc ấy thoát khỏi zombie.’’ Lời nói trong radio còn chưa dứt, đã có tiếng súng từ xa truyền đến.

"Có tiếng súng, có phải người của JF hay không?’’ Bà Bạch nghe thấy tiếng súng, vội nhìn ra ngoài cửa sổ. Bạch Nhược Oánh thả thần thức ra, là quân đội tới, bọn họ vừa tiêu diệt zombie vừa kêu gọi người may mắn sống sót, bảo họ không cần lo lắng, quân đội sẽ bảo vệ bọn họ đến khu an toàn. Từ xa nhìn lại, có mấy chiếc xe tải quân dụng và mười mấy người linh đang dọn dẹp zombie.

Nhìn một số người may mắn sống sót đeo balo leo lên xe quân đội. Bạch Nhược Oánh bĩu môi, không phải cô cho rằng người của JF không tốt, nhưng có ánh sáng sẽ có bóng tối. Mặt trời cũng không thể chiếu đến từng ngóc ngách, có một số chuyện không cách nào tránh được. Chẳng qua, cô và người nhà không muốn cả đời trôi giạt khắp nơi, mọi người tập trung một chỗ, tuy khu an toàn vẫn chưa hoàn thiện nhưng vẫn tốt hơn một mình bên ngoài nhiều. Nhớ đến việc sau này zombie biến dị, , Bạch Nhược Oánh quyết định vẫn nên nghe theo ý kiến người nhà.

Bạch Nhược Oánh không nhìn nữa, rút thần thức về, cũng may quân đội đã tiêu diệt zombie xung quanh, cho nên trong lúc nhất thời sẽ không có zombie tới đây. Khi nhìn thấy bóng xe quân đội, cả nhà đều nhất trí quyết định trước tiên cứ đi theo quân đội, sau đó, Bạch Nhược Oánh lái xe về phía đó.

"Xin chào, mọi người là cư dân thành phố X sao? Trong xe còn mấy người may mắn sống sót? Chúng tôi là bộ đội XX." Khi Bạch Nhược Oánh dừng xe cách chỗ đóng quân của họ gần mười mét, một người lính ngăn xe họ lại, nhìn về phía cô rồi hỏi, đứng cạnh anh ta có một sĩ quan. Sĩ quan kia nhìn xe hàng một lượt, rồi nhìn người bên trong xe, rất sạch sẽ. Anh ta cau mày lại.

Tuy bây giờ là tận thế, nhưng có rất nhiều người trốn trong nhà không dám ra khỏi cửa, nhưng nhìn mấy người trung niên trước mặt, không chỉ an toàn ngồi trong xe còn không hề hoảng sợ. Hơn nữa xe của họ vẫn rất sạch sẽ, điều này khiến sĩ quan kia rất nghi hoặc. Dù sao thì zombie vừa xuất hiện, người bình thường nhìn thấy đầu tiên là sợ hãi chạy trốn. Nhưng người trong xe này thì không giống vậy, lại nhìn chất liệu của xe hàng, rất đặc biệt, khá chắc chắn.

"Chúng tôi là người may mắn còn sống sót, bởi vì nghe thấy radio nên chúng tôi mới đến nơi này tập hợp.’’ Nhìn thấy người của quân đôi, ông Hình nghiêm mặt nói. Trước đây đụng phải zombie, bị máu của chúng bám lên xe rất khó ngửi, nên ông Bạch đã dùng dị năng hệ thủy rửa sạch xe. Sĩ quan kia mơ hồ có thẻ cảm thấy trên người Hình có một loại khí chất từng trải nơi chiến trường. Sau đó anh ta cũng bình thường trở lại, nhìn thế nào thì vị này chắc là thủ trưởng đã từng được nhắc đến. "Thủ trưởng, chào ngài, tôi là sĩ quan bộ đội XX, nhiệm vụ của chúng tôi là dẫn người còn sống sót đến nơi an toàn, xin hỏi trong xe chỉ có bốn người còn sống phải không?’’

"Chúng tôi tới đây chính là vì điều này, trong xe chỉ có


/108